Buổi tối là tiệc rượu sau buổi đi săn, ta ngồi bên cạnh Quách Cù nên tự khắc phải trang điểm kỹ càng. Ta đuổi hết những người không liên quan ra ngoài, chỉ giữ lại Thanh La và Họa Ảnh giúp ta mặc y phục.

“Vừa rồi Trác Bình trở lại, nói đi được nửa đường, bệ hạ cho triệu Trọng hầu gia qua, nên hắn trở lại phục lệnh nương nương”

Ta gật đầu, Họa Ảnh như không hiểu, hỏi: “Hôm nay hầu gia ở đó chờ nương nương sao?”

Thanh La lườm nàng ấy một cái, hạ giọng nói: “Lời này mà cũng dám nói, không sợ rơi đầu hả!”

Ta phất tay, cắt ngang lời của hai người, “bên cạnh Thẩm Mạn Hoa có người của chúng ta không?”.

Họa Ảnh đáp: “Có một người hầu hạ trong phòng, tên Ngân Phán”.

“Tìm cơ hội hỏi nàng ta, giữa thái tử và Thẩm Mạn Hoa có gì bất ổn không?”

Thanh La như hiểu ra chút chuyện, “nương nương hoài nghi thái tử điện hạ đã biết gì đó sao?” ta nhìn hai nàng ấy đang làm phẳng nếp gấp trên y phục, nghiêng đầu nói: “Trọng Nguyên Thanh sẽ không dưng nói lời vô nghĩa, hôm nay hắn bỗng nhắc tới hàng hiếm, trong lòng ta cảm thấy kỳ lạ, nghĩ kỹ lại, e rằng hắn đang nhắc nhở ta, thái tử đã biết chuyện của Thẩm Mạn Hoa”.

Thương nhân Lã Bất Vi gặp được Doanh Dị Nhân ở Hàm Đan, thương cảm mà nói: “Đây là món hàng hiếm có thể tích trữ lại rồi bán với giá tốt”. Lã Bất Vi bợ đỡ Tần Trang Tương Vương Doanh Dị Nhân, dâng ái thiếp của mình là Triệu Cơ cho hắn, vì vậy mà dã sử đồn đại, Tần Thủy Hoàng không phải con của Dị Nhân mà là con của Lã Bất Vi.

Thẩm Mạn Hoa tư thông cùng Chu Như Hội, đứa trẻ trong bụng là của ai, e rằng chỉ có nàng ta biết.

“Chọn ra một người lanh lợi theo dõi Đông Cung, đừng phạm sai lầm”

Yến tiệc tuy không long trọng bằng tiết Vạn Thọ, nhưng đồ ăn đều được chế biến từ thành quả hôm nay săn được, trên bàn là các món thịt được thiện phòng dày công chế biến, vô cùng tươi ngon.

Ta ngồi bên cạnh Quách Cù, còn Quách Thuấn Minh ngồi ngay phía dưới, Thẩm Mạn Hoa thì ngồi đằng sau hắn.

“Thái tử, thái y viện nói với trẫm, cái thai trong bụng Thẩm lương đệ cần tĩnh dưỡng, hôm nay nhiều người đừng để bị động thai”

Thôi Hải và Kỷ Sưởng đứng yên lặng bên dưới, ta tự tay gắp thức ăn cho Quách Cù.

“Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần đã hiểu”

Thẩm Mạn Hoa cúi đầu, ánh mắt nhu thuận, bưng bát canh nóng trước mặt lên, uống một ngụm nhỏ.

Quách Cù đã uống vài ly rượu, thần sắc vui vẻ, quay sang nói với ta: “Hôm nay trẫm đã thấy vị Chương tứ công tử kia, rất được, quý phi yên tâm”.

Ta vội va bày ra dáng vẻ lo lắng, “thần thiếp có gì để không yên lòng chứ, ánh mắt của bệ hạ đâu thể sai được”.

Quách Cù hài lòng mà gật đầu, nhấc ly rượu lên, cất cao giọng nói xuống phía dưới: “Chu Như Hội!”

Một nam tử mặc y phục màu chàm đi đến giữa điện, quỳ gối hành lễ.

“Quý phi nương nương có biết hắn không?”

Ta đặt đôi đũa bạc xuống: “Bệ hạ không chêu chọc thần thiếp được đâu, mấy ngày trước bệ hạ từng tán dương văn chương của thế tử Tương Dương Hầu rất hay, sao mới đó đã lại hỏi thần thiếp rồi”.

Quách Cù sai Thôi Hải rót thêm rượu cho ta, rồi vỗ tay cười nói: “Quý phi quả không dễ bắt nạt chút nào! Nhưng nàng có biết hôm nay hắn đã săn được một con linh dương không?”

“Vậy là mấy ngày trước bệ hạ khen hơi sớm, Chu thế tử quả là văn võ song toàn”

“Tương Dương Hầu rất biết dạy con”

Một nam tử trung niên vội vã đứng lên hành lễ, “Khuyển tử tài năng thấp kém, khiến bệ hạ và nương nương chê cười”.

Quách Cù nhấp một ngụm rượu, “trước đây trẫm ban hôn cho quận chúa Huệ Hòa và tứ công tử Tế Ninh Hầu, chính là vì thấy hắn xứng đôi với quận chúa. Tương Dương Hầu, nhi tử của ngươi đã định hôn sự chưa?”

“Hồi bẩm bệ hạ, vẫn chưa”

Quách Cù gật đầu, tiếp tục cất tiếng: “Hứa quốc công!”

Một nam tử trung niên trên cằm có chùm râu dê cũng bước tới chính giữa điện, vị này chính là Hứa quốc công Hứa Chính Mậu.

“Hôm nay trẫm làm ông mai, ban hôn sự cho hai phủ các người, thế nào?”

Ta biết màn kịch chính đã tới, cũng cất giọng: “Chu thế tử và Hứa cô nương đều ở đây, sao bệ hạ không trực tiếp hỏi ý kiến của hai người họ?”

Hứa Chính Mậu thấy ta mở lời, nói phụ theo: “Bệ hạ cũng biết thần yêu thương Nguyệt Nhi như mạng, hôn nhân đại sự cũng phải nghe ý kiến của con cái”.

Quách Cù gật đầu, “Chu Như Hội, trẫm ban hôn cho ngươi và Hứa cô nương, ngươi thấy sao?”

Chu Như Hội cất to giọng đáp: “Hứa cô nương thông tuệ nhạy bén, có thể cưới nàng làm thê là may mắn của thần!”

Quách Cù cất tiếng cười to, hiển nhiên rất hài lòng với kết quả này, “vị biểu muội này của trẫm vô cùng đoan trang, ngươi nhất định phải đối tốt với nàng ấy!”

Ta cũng cười phụ họa theo: “Chúc mừng Chu thế tử và Hứa cô nương, quả nhiên là một đôi uyên ương…”

“Lương đệ người sao vậy? Lương đệ!”

Lời của ta còn chưa dứt, bên dưới bỗng trở nên hỗn loạn.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Một cung nữ hoảng hốt đi tới phía bọn ta hành lễ, “bệ hạ, nương nương, lương đệ bỗng nhiên ngất xỉu”.

Chỉ trong chớp mắt, tiếng ca múa nhạc trong đại điện dừng lại, ca cơ cùng người đánh đàn vội vã qùy xuống đất. Một đám người vây xung quanh Thẩm Mạn Hoa.

Ta cau mày nói: “Còn không mau di chuyển tới sảnh phụ, triệu thái y tới”.

Quách Cù híp mắt nhìn về phía đó, nói với Quách Thuấn Minh: “Thái tử, con đi theo lương đệ đi, người đang khỏe mạnh sao bỗng chốc lại hôn mê?”

Thôi Hải vội quỳ dập đầu xuống, “bệ hạ minh giám, thức ăn của lương đệ đều được chế biến riêng, trước khi bày lên đều được thái y xem qua, bọn nô tài cũng đã kiểm tra, tuyệt đối không có vấn đề gì thưa bệ hạ!”,

“Bệ hạ, đợi thái y tới kiểm tra cho Thẩm lương đệ rồi xử lí vẫn chưa muộn”

Quách Cù “ừm” một tiếng, đặt mạnh ly rượu xuống, các cung nhân đang quỳ gối đều run lên bần bật.

Bầu không khí trong đại điện dường như đình trệ lại, mọi người đều biết bệ hạ xem trọng đứa trẻ này, do vậy ai nấy đều cố gắng nín thở, sợ sẽ chạm phải sự phẫn nộ của thiên tử.

Vì cái thai này của Thẩm Mạn Hoa mà Thẩm tần bận tới mức như thể phân thân, lúc này nàng ta rất lo lắng, chiếc khăn trong tay bị xoắn chặt lại, liên tục nhìn về phía sảnh phụ, lo sợ sẽ có tin tức xấu truyền tới.

Ta cụp mắt lại, không tiếp tục nhìn mọi người trong điện nữa. Vốn cho rằng Thẩm Mạn Hoa nhất định đã nghe phong thanh về hôn sự lần này của hai nhà Chu Hứa, lẽ nào hai nhà không để lọt chút tin tức nào, đến hôm nay Thẩm Mạn Hoa mới biết Chu Như Hội sẽ lấy Hứa Minh Nguyệt ư?

“Bệ hạ, Thẩm lương đệ chỉ là lo nghĩ quá độ, tích tụ trong lòng nên mới hôn mê”

“Sao lại lo nghĩ quá độ?”

Thái y nhất thời nghẹn họng, chỉ có thể cúi gập đầu đợi nghe trách mắng.

Ta nheo mắt nhìn Quách Cù, “bệ hạ, thấn thiếp nghĩ có thể là do Thẩm lương đệ lần đầu mang thai, trước đó từng bị ngã, bị kinh sợ nên mới lo âu”.

Thái y bên dưới cũng vội vàng nói theo: “Nương nương nói rất có lí, thần xin lui xuống, kê vài đơn thuốc xoa dịu thần trí cho lương đệ”.

Sau khi thái y rời đi, Quách Thuấn Minh cũng trở lại đại điện, “phụ hoàng, lương đệ đã tỉnh rồi, đứa bé không sao, phụ hoàng yên tâm”.

Khi đứng lên đôi mắt của Quách Thuấn Minh nhìn thẳng vào ta, ta nhắm mắt lại né tránh ánh mắt hắn, sau đó trên mặt lại nở nụ cười.

“Hoàng huynh! Có thể thấy hôn sự vừa rồi hoành huynh ban là một mối lương duyên tốt đẹp, tiểu hoàng tôn trong bụng Thẩm lương đệ cũng cảm nhận được!”

Lời nói này của Quách Hành cất lên, mọi người thi nhau chúc mừng Tương Dương Hầu và Hứa quốc công.

Quách Cù lại cầm chén rượu lên, cười rồi chỉ vào Quách Hành, “những lời tốt đẹp đều bị đệ nói hết rồi!”

Sau hội săn bắn, cảnh thu càng rõ nét hơn, thời tiết càng ngày càng lạnh. Ba ngày trước, Thiệu Như Quý đã lên xe ngựa cùng Chương Bỉnh Thính tới đất Thục, mẫu thân không tới tìm ta nữa, Thiệu gia cũng không còn đưa thư vào trong cung.

Nhưng Hứa quốc công lại nhân thể xin một ân điển, cho phép Hứa Minh Nguyệt thường xuyên vào cung nghe ta dạy dỗ.

Hiện nay, hậu cung của Quách Cù không có hoàng hậu, cũng không có thái hậu, các phi tần không thể vượt quá chức phận, nhúng tay vào công việc hậu cung của tân đế, có thể coi như, hậu cung lúc này là của ta.

Vinh quanh của phủ Hứa quốc công không hề dựa vào quan hệ máu mủ với hoàng đế, Hứa gia nhân tài tầng tầng lớp lớp, có thể lên triều bàn chính sự, cũng có thể ra sa trường chiến đấu. Ban đầu, Quách Cù có thể đánh bại các huynh đệ khác để ngồi vào ngôi vị trữ quân có công rất lớn của Hứa gia, sau này hắn thuận lợi đăng cơ cũng nhờ vào sự tương trợ của bọn họ. Hứa Chính Mậu có một vị trí không thể lay chuyển trong lòng Quách Cù.

Hứa Minh Nguyệt tuy là nữ nhi duy nhất của Hứa Chính Mậu, nhưng bản thân lại không hề kiêu ngạo, lời nói và cử chỉ tự nhiên phóng khoáng, quả đúng là tiểu thư khuê các của thế gia vọng tộc.

Trên danh nghĩa, nàng ta tới để nghe ta dạy dỗ, nhưng thực tế ta chẳng có gì để dạy cả, chỉ như thể cứ cách hai ngày lại có người tới làm bạn với ta mà thôi.

Mùa đông giá rét đã cận kề, thượng phục cục đưa tới các cung rất nhiều da thú để may đồ mùa đông. Có một ngày, Quách Cù ở lại điện Ngọc Đường, bởi vì ta vừa tắm xong đã mở cửa sổ nên bị nhiễm lạnh, ngày hôm sau bắt đầu sốt cao. Quách Cù ghi nhớ, lần này ban cho ta thêm vài mảnh lông chồn tím, phân phó ta may áo khoác thật dày, không được để nhiễm lạnh nữa.

Lúc Hứa Minh Nguyệt tới, Đào Cảnh Thù đang cùng ta chọn lựa vải vóc và da thú, lúc thì nói mảnh này kiểu dáng thời thượng, lúc lại nói mảnh kia rất êm ái. Ta thấy Hứa Minh Nguyệt chỉ yên lặng ngồi một bên thì bảo nàng ta cũng tới chọn vài tấm, kêu thượng y cục cùng may luôn.

Thấy nàng ta vô cùng yêu thích một mảnh vải màu trắng ngà có hoa văn tối màu, ta liền sai cung nữ đo đạc cho nàng ta, may một chiếc váy.

“Mảnh vải này là của đất Thục tiến cống, chỉ được đưa tới chỗ nương nương, hoa văn tối màu này là hoa phù dung, nhìn dưới ánh trăng sẽ rất đẹp!”

Đào Cảnh Thù nghe thấy cung nữ nói vậy, tỉ mỉ quan sát, sau đó gật đầu nói: “Đóa phù dung này được thêu rất đẹp, Hứa cô nương thích phù dung sao?”

Hứa Minh Nguyệt mỉm cười, nói: “Ngọc khiết băng thanh trần bất nhiễm, phong lưu thi khách độc bồi hồi”.

Ta phất tay cho cung nữ lui xuống, kéo tay nàng ta rồi nói: “Đàm hoa nhất hiện khả khuynh thành, mỹ nhân nhất cố khả khuynh quốc, phù dung rất hợp với ngươi, có điều phù dung chóng tàn, chuyện vui của ngươi đã cận kề, miếng vải này người mang về đi, sau này may một bộ y phục.

Hứa Minh Nguyệt gật đầu nói vâng.

“Nhắc tới phù dung mới nhớ, ban ngày ở Tùy Thanh Các bên cạnh điện Diên Anh cũng có hoa phù dung đang nở!”

Phù dung chóng tàn, chỉ nở trong vài canh giờ vào ban đêm, vài cung nhân vì muốn khiến chủ tử vui vẻ đã nghĩ ra biện pháp, thay đổi thời gian nở hoa của nó sang ban ngày, để đỡ cho các vị chủ tử phải thức đêm tới thưởng hoa.

Ta thấy Hứa Minh Nguyệt rất muốn đi xem liền sai người tới Tùy Thanh Các bày trí thỏa đáng trước, sau đó một đoàn người cùng nhau đi tới điện Diên Anh.

Điện Diên Anh nằm gần cung điện cũ và ngoại triều, là tòa cung điện ở nơi tiếp giáp giữa ngoại triều và hậu cung. Cung điện cũ từng bị hỏa hoạn thiêu rụi hơn nửa, đến nay nó trở thành nơi hoang phế, rất ít người đặt chân đến.

Khi bọn ta đi tới điện Tiêu Phòng thì gặp Quách Thuấn Minh đi từ trong ra. Nhóm người lũ lượt quỳ xuống hành lễ, ta và Đào Cảnh Thù là kế mẫu của hắn, chỉ cúi đầu chào hỏi.

“Thỉnh an Tịnh quý phi, Đào mỹ nhân, biểu cô cũng ở đây sao? Các vị định đi đâu?”

Hứa Minh Nguyệt đáp lời: “Ta cùng hai vị nương nương tới Tùy Thanh Các thưởng hoa”.

Quách Thuấn Minh nghe thấy vậy thì rất hứng thú, ánh mắt sáng lên, “nhi thần cũng muốn ngắm phù dung nở, Tịnh mẫu phi không phiền ta quấy rầy chứ”.

Ta mỉm cười đồng ý.

Quách Thuấn Minh không dẫn theo tùy tùng, có lẽ là một mình tới điện Tiêu Phòng cúng tế, hắn yên lặng đi bên cạnh ta, ngọc bội và túi thơm đeo trên hông va vào nhau, phát ra âm thanh nhịp nhàng.

“Phù dung nở là cảnh đẹp khó thấy, cho dù hoa không nở, mỹ cảnh cũng đã khắc sâu vào tâm trí”. Quách Thuấn Minh vừa nhìn đường vừa nói nhỏ, nếu không phải thấy môi hắn khẽ động, ta còn tưởng mình nghe nhầm.

“Điện hạ học rộng tài cao, mỹ cảnh nhân gian đều ghi nhớ trong lòng, phù dung chỉ là thứ tấm thường không đáng nhắc tới”.

Ngón tay Quách Thuấn Minh gõ nhịp nhàng lên miếng ngọc bội, không nói gì nữa.

Cung nhân đứng lại xa xa phía sau, khi bốn người bọn ta nhìn thấy mái ngói của điện Diên Anh, Quách Thuấn Minh bỗng dừng bước.

Ta có chút nghi hoặc, chỉ có thể dừng lại, “điện hạ?”

Quách Thuấn Minh giơ ngón trỏ đặt lên môi, nhìn về phía một cánh cổng vòm, trên đó bám đầy những dây leo không rõ tên, bên trong cỏ dại mọc xanh um, trên bức tường phủ đầy tàn tích, đây là lối vào cung điện cũ.

“Các vị có nghe thấy tiếng gì không?”

Thấy dáng vẻ thận trọng của hắn, mấy người bọn ta thở chậm lại, quả nhiên nghe thấy vài âm thanh đứt quãng.

“Cung điện này từ lâu đã không có người, e rằng không phải thứ gì sạch sẽ!”

Ta thấy Đào Cảnh Thù bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhỏ giọng khiển trách: “Giữa thanh thiên bạch nhật, sao lại có thứ không sạch sẽ?

Quách Thuấn Minh tiến lên vài bước, nhân thể định đẩy cánh cửa nhỏ ra. Ta vội vã đi theo sau, muốn cản lại, “điện hạ, chẳng qua là do nơi này đã lâu không được tu sửa, gió thổi tạo nên những âm thanh đó thôi”.

Hắn lại không để ý tới ta, cứ thể đẩy cửa, “quý phi không nghe ra là tiếng người sao?”

Đào Cảnh Thù nghe vậy liền nhăn mặt, “người nào mà lại tới cung điện bỏ hoang này?”

Ta thấy cung nhân phía sau vẫn đang đứng im, còn Quách Thuấn Minh đã đi vào bên trong, đành gọi Đào Cảnh Thù và Hứa Minh Nguyệt cùng bước theo hắn.

Lúc đi qua một hòn non bộ, âm thanh bỗng trở nên rõ ràng hơn, là tiếng nói chuyện của một nam một nữ.

Cũng điện hoang phế, một đôi nam nữ, sắc mặt mọi người phút chốc tối lại. Có chuyện gì mà cô nam quả nữ phải tới nơi không người này để bàn bạc?

Khi bọn ta chuẩn bị tiến lên, trong căn phòng vẫn coi như nguyên vẹn trước mặt truyền ra tiếng thở dốc.

Ta và Đào Cảnh Thù đương nhiên nghe ra đó là âm thanh gì, ngay cả Hứa Minh Nguyệt cũng lộ ra nét mặt hoảng loạn. Ta vỗ vỗ vài cái lên tay nàng ta trấn an.

Nếu hậu cung có chuyện dâm loạn, thân là người cai quản lục cung, đây là việc mà ta phải xử lí. Âm thanh cứ liên tiếp truyền ra, mấy người bọn ta đều rất bối rối. Quách Thuấn Minh bỗng ngước lên nhìn vào phòng, sau đó sải bước tiến vào trong.

Ta thoạt nhìn thì chỉ thấy hơi lạ, cung trang rườm rà, ta không theo kịp bước chân đang chạy như bay của Quách Thuấn Minh. Còn chưa tới cửa, đã nghe thấy giọng nói giận dữ của hắn “tiện phụ”.

Cánh cửa vốn đã yếu ớt bị Quách Thuấn Minh đạp mạnh, rơi xuống một bên. Bước lại gần thì thấy trong phòng có một chiếc giường lớn, một đôi nam nữ đầu bù tóc rối đang ôm lấy nhau, trên đất rơi vãi đầy quần áo, cảnh tượng vô cùng mờ ám.

Ta không kịp ngăn bước chân Đào Cảnh Thù và Hứa Minh Nguyệt, nữ nhân trên giường lấy chăn che kín mặt, còn tên nam nhân kia thì cởi trần thân trên, muốn trốn cũng không có chỗ nào để trốn, đó chính là vị hôn phu Chu Như Hội của Hứa Minh Nguyệt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play