Vu Hiệu Xuân gặp Quách Cù lần đầu trong một vườn thuốc ở ngoại ô kinh thành. Nàng đang đeo một giỏ trúc cao bằng nửa người, chăm chỉ hái thảo mộc.
Có người phía sau cất tiếng gọi: “Cô nương”. Nàng quay người, chiếc giỏ trúc khiến cho người đàn ông phía sau lảo đảo, ngã phịch xuống đất.
Sắc mặt hắn rất khó coi, trên gương mặt tuấn tú lấm lem nước bùn bắn. Vu Hiệu Xuân vội vã đặt giỏ trúc xuống, giơ tay ra định kéo người đàn ông đó đứng lên, nhưng nhớ ra hắn chỉ là một người xa lạ, nàng lại rụt tay về.
“Ngươi vẫn ổn chứ?”
Người đàn ông bám vào bờ ruộng đứng lên, phủi bùn đất trên người, sau đó ngán ngẩm nhìn bàn tay bẩn thủi của mình, hỏi nàng: “Ở đây có chỗ nào rửa tay không?”
Vu Hiệu Xuân thấy y phục hắn cao quý, đoán chừng là công tử nhà phú hào nào đó, có điều ở vườn thuốc nơi ngoại ô kinh thành này, lấy đâu ra nước rửa tay?
“Ngươi đi về phía trước qua một rừng táo, ở đó có một con mương nhỏ có thể rửa tay”
“Tại hạ không biết đường, cô nương có thể dẫn Cô… dẫn ta đi không?
Vu Hiệu Xuân thấy nét mặt hắn khẩn khoản thì gật đầu, nói: “Ngươi đợi ta một lát, ta hái xong mấy cây này rồi sẽ đưa ngươi đi”
Quách Cù nhìn cô gái đang bận rộn trong vườn thuốc, tay phải từ từ nắm lấy ống tay áo.
“Ngươi bị thương ư?”
Vu Hiệu Xuân thấy chỗ hắn đứng có vết máu.
Quách Cù nhăn mày, vừa định lấy chủy thủ trong tay áo ra, lại nghe thấy cô gái nói: “Ta biết cách cầm máu, vết thương của ngươi có vẻ rất sâu, phải kịp thời xử lí”
Nàng vén ống tay áo của hắn lên, trên cánh tay phải có một vết thương do bị kiếm chém đang chảy đầm đìa máu.
Vu Hiệu Xuân dẫn hắn tới một căn phòng gỗ cách vườn thuốc không xa, ở đó có một vài loại thuốc và dụng cụ sơ cứu vết thương.
“Đa tạ cô nương” Lúc Vu Hiệu Xuân bưng chậu nước đầy màu cuối cùng đi đổ, Quách Cù cúi đầu lên tiếng.
Vị thái tử trước đó bị phế, hắn thành công ngồi vào ngôi vị trữ quân, rất nhiều huynh đệ đang đỏ mắt mong chờ hắn phạm lỗi, nhưng gặp thích sát như hôm nay là lần đầu tiên.
“Giúp đỡ mọi người là bổn phận của thầy thuốc, công tử không cần nói lời cảm ơn”
“Hôm nay, cô nương không hỏi nguyên do đã cứu ta, không sợ tự chuốc họa vào thân sao?”
Vu Hiệu Xuân hắt nước máu vào khe rãnh sau viện, sau đó lấy tay áo lau mồ hôi chảy trên trán.
“Nếu đã cứu ngươi, hỏi nhiều cũng không có lợi ích gì”
Sắc trời dần tối, Vu Hiệu Xuân định dẫn vị công tử “trên trời rơi xuống” này cùng hồi kinh, nàng lại đeo giỏ trúc lên lưng, bảo Quách Cù đi theo sau mình.
“Mỗi ngày cô nương đều tới vườn hái thuốc sao?” ánh tà dương chiếu lên gương mặt của người đàn ông, vầng hào quang bao quanh người hắn, nàng đã gặp rất nhiều bệnh nhân, nhưng chưa từng thấy ai có khí chất và tướng mạo như hắn, nàng nhìn đến xuất thần, suýt chút nữa thì chân vấp phải hòn đá.
“Cô nương cẩn thận” Quách Cù đưa tay giữ lấy nàng, tay hai người quấn lấy nhau.
“Ta tên Vu Hiệu Xuân” trong lòng nghĩ thế nào nàng liền nói ra như thế.
“Ta là Quách Thiều Thành”
Quách Cù muốn cưới nàng làm thái tử phi, phụ thân vui tới mức miệng không khép lại nổi, nói Vu gia thờ cúng có lòng, tổ tiên hiển linh, một dược thừa nhỏ nhoi như hắn lại có thể sinh ra một vị thái tử phi.
Vu Hiệu Xuân vuốt ve túi thơm mà Quách Cù tặng cho nàng, im lặng.
Mẫu thân kéo nàng, miệng nói “Bồ Tát phù hộ”, ấn nàng ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ quan sát gương mặt nàng trong gương.
Từ lần đầu gặp gỡ rồi tiện tay cứu Quách Cù, hai người thường xuyên qua lại. Quách Cù viện đủ cớ tới vườn thuốc ngoại ô, có lúc đứng một bên, nhìn Vu Hiệu Xuân bận rộn hái thuốc, có lúc lại đem theo những cuốn thoại bản đang thịnh hành trong kinh, tới tìm nàng chêu đùa giải sầu.
Khi Vu Hiệu Xuân biết vị công tử mà mình cứu là thái tử, ngoài ngạc nhiên nàng còn cảm thấy may mắn, nếu lúc đó không giơ tay giúp đỡ, bên trên trách tội, Vu gia sẽ bị mình làm liên lụy.
Hai người từ bạn tốt nói chuyện giải sầu, trở thành tình nhân của nhau, Vu Hiệu Xuân vui vẻ nhìn người đàn ông cao quý này, sự dịu dàng trong mắt hắn khiến nàng cam nguyện trầm luân.
Quách Cù sớm đã tới độ tuổi thành thân, vị phụ hoàng chỉ thích ăn chơi hưởng lạc kia đã nhắm ngũ cô nương của Thiệu gia trở thành thái tử phi của hắn. Vị tiểu thư đó mới chỉ mười ba tuổi nhưng nhan sắc nức tiếng thành Biện Kinh, nàng là cháu gái của thái hậu, lại là đích trưởng nữ của Thiệu gia, ai ai cũng vừa ý.
Nhưng hắn không muốn. Hắn không thích cảm giác bị thao túng này. Hắn từng không hiểu vì sao vị hoàng huynh phế thái tử của mình lại đi nước cờ đó, nhưng hiện tại hắn đã biết. Phía trên thái tử còn có cửu ngũ chí tôn, nắm giữ vận mệnh và sinh mạng của kẻ khác. Hoàng vị tuy lạnh lẽo, nhưng lại mê hoặc lòng người.
Hắn quá hiểu tâm tư của vị cửu ngũ chí tôn này, cần tâng bốc người, thi thoảng phải làm sai vài chuyện, thi thoảng phải kháng cự một chút, phụ hoàng của hắn rất hài lòng với người kế vị biết điều là hắn.
Vu Hiệu Xuân chính là sự kháng cự của hắn.
Con gái của một dược thừa đã cứu mạng hắn, hai người yêu thương nhau, hắn không muốn người mình yêu trở thành thiếp thất, hắn cầu xin, hắn hạ mình nhún nhường, cầu xin đế vương cho hắn lập cô gái đó làm thái tử phi.
Phụ hoàng hắn đồng ý. Một thái tử không ham quyền quý, biết nghe lời lại có khuyết điểm là một đứa con trai rất vừa ý người. Phụ hoàng hắn nói, cũng chỉ là một cô gái, thích thì thích thôi, con là một kẻ si tình giống ta.
Hắn mỉm cười thừa nhận, nhưng khi xoay người liền cảm thấy buồn nôn. Vu Hiệu Xuân là thái tử phi hắn tự chọn, hắn rất hài lòng.
Vu Hiệu Xuân hiểu rõ, người trong cung đều không thích mình. Theo lời người khác nói, nàng là chim sẻ đội lốt phượng hoàng đậu lên cành cao. Những người đó ngoài mặt thì cười, nhưng trong mắt lại mang theo sự chế giễu.
Thiệu Lạc An là người duy nhất nàng có thể nói chuyện trong cung, cung nữ bên cạnh nói với nàng, thái hậu vẫn luôn muốn vị ngũ cô nương Thiệu gia này trở thành thái tử phi, nhắc nàng phải đề phòng một chút.
Nàng tuy là chim sẻ, nhưng cũng là một con chim sẻ nhìn thấu lòng người. Thiệu Lạc An có lẽ muốn vị trí thái tử phi này, nhưng nàng ấy không có chút tình cảm nào với Quách Cù.
Làm thái tử rất bận rộn, Vu Hiệu Xuân thường xuyên không thấy mặt phu quân của mình. Có lúc, Thiệu Lạc An tiến cung đọc thoại bản cùng nàng, cũng có lúc các nàng sẽ lén lút xuất cung đi nghe kịch. Nhưng đa phần là nàng ngồi một mình bên ánh nến, ngóng trông ánh sáng trong thư phòng của hắn, như đợi một vầng trăng không bao giờ tròn.
Vẫn may, ông trời ban cho nàng một đứa bé, đứa bé mang trong mình dòng máu của hắn và nàng. Vu Hiệu Xuân rất yêu đứa con này, nàng chêu nó cười, ôm nó đung đưa, cuộc sống buồn tẻ trong cung bỗng nhiên như được thắp lên hi vọng, đứa bé này đã mang tới hi vọng cho nàng.
Vì có đứa bé này, hàng ngày Quách Cù đều tới dùng bữa với nàng, cùng nàng chơi với con, hắn đặt tên cho đứa bé là Thuấn Minh. Nhưng khi hắn cười với nàng, vẫn là nụ cười của thái tử dành cho thái tử phi, không phải nụ cười của phu quân dành cho thê tử của mình.
Nàng đung đưa nôi, miệng ngân nga hát, nàng vuốt lên khuôn mặt mềm mại của con, “Con sẽ cưới cô nương như thế nào nhỉ? Có xinh đẹp hay không?” Nàng muốn nói với con trai, phải cưới một người mà mình thật sự yêu, sống hạnh phúc tới bạc đầu, ân ái không nghi kị.
Nàng lại hoài thai, nhưng lần này sức khỏe rất kém, thường xuyên nôn mửa, không ăn được gì, cơ thể gầy đi rất nhiều.
Quách Cù gặp phải một đại án tham ô, cả ngày đều xử lí công vụ, không quan tâm tới nàng. Nàng nôn ra nước chua, nghĩ tới dáng vẻ của Quách Cù và đứa bé trong bụng, cố gắng nuốt đồ ăn xuống.
Nàng cho người tới mời hắn, hắn khước từ, mất kiên nhẫn hét lên với cung nhân: “Cũng không phải lần đầu sinh con, thái tử phi không khỏe thì đi mời thái y”.
Nàng nghe vậy thì cúi đầu, ánh mắt tối đi, tất cả tinh thần và sức lực đều tiêu biến.
Khi rảnh rỗi nàng sẽ tới thư phòng nhỏ mô phỏng theo chữ của hắn, chữ hắn như mây bay nước chảy, còn chữ của nàng cùng lắm chỉ được coi là thanh tú. Nàng viết từng chữ từng câu, chỉ nguyện tâm quân như tâm thiếp, chỉ một câu này, viết hết một trang rồi lại một trang, viết tới khi cánh tay run lên vì mỏi mới dừng lại.
Ánh trăng ngoài cửa sổ vừa to vừa tròn, trăng trên trời chung quy vẫn là hoa dưới nước.
Đứa bé thứ hai sắp sửa sinh ra, nàng nắm chặt tấm chăn, đau quá, cơn đau như xé thịt khiến tâm tư nàng trở nên trống rỗng.
Nàng hét lên, gọi tiếng “điện hạ”, cung nữ bên cạnh vừa nói “điện hạ ở bên ngoài”, vừa giúp nàng lau mồ hôi.
Cơn đau cướp đi tất cả cảm giác của nàng, nhưng cũng khiến nàng nghe rõ động tĩnh tứ phía xung quanh. Nàng nghe thấy tiếng thái y sai bảo cung nữ thêm thuốc, nghe thấy tiếng bước chân hối hả bên ngoài, nghe thấy có người nói với hắn “mọi chuyện đã thành, chúc mừng điện hạ”….
Đứa bé mãi không chịu đi ra, nàng lại uống thêm một bát thuốc, không còn cảm nhận được vị đắng nữa. Người phụ nữ ngoài trướng nổi giận với cung nữ, “điện hạ không nói gì mà đã rời đi, tình hình của nương nương không ổn, phải làm sao đây?”
Nàng nhớ tới tờ giấy mà nàng viết đầy những câu thơ kia, nàng đã sai rồi. Nàng nghĩ, nếu ngày đó mình không quay đầu lại, không cứu hắn, thì hôm nay… hôm nay…
“Nương nương băng huyết rồi!” nàng rơi vào hôn mê, không tỉnh lại nữa.
Thê tử kết tóc của hắn qua đời đã hai năm, phụ hoàng vài lần ám thị hắn có thể lấy người mới. Hắn vô cùng cảm kích đón nhận hôn sự này, hắn đã không còn là vị thái tử phải nhìn trước ngó sau xưa kia, lúc này đây hắn cần sự giúp đỡ của Thiệu gia. Nếu chúng đã muốn vị trí thái tử phi này tới vậy, vậy thì cho chúng thôi.
Quách Cù bước vào điện Hằng Thất, trên mặt lại nở một nụ cười ôn hòa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT