Ăn đến miếng cuối cùng, Lục Vân Phi không để ý, môi cậu vô tình chạm vào ngón tay của Biên Tấn Nguyên.

Biên Tấn Nguyên lập tức rụt tay lại, cảm giác nơi ngón tay vừa bị chạm thoáng có chút nóng ran.

"Tít tít", tiếng thông báo WeChat vang lên hai lần. Lục Vân Phi cầm điện thoại, nhìn thoáng qua thì thấy Ôn Minh Dịch nhắn cho cậu: "Lát nữa sau khi hội thao kết thúc đi ăn cùng nhau nhé?"

"Ăn chứ", Lục Vân Phi trả lời, dù sao hôm nay cũng không cần làm bài tập, về muộn một chút cũng chẳng sao.

Lục Vân Phi vốn định hỏi Biên Tấn Nguyên có muốn cùng họ đi ăn hay không, nhưng nhanh chóng nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Biên Tấn Nguyên, hắn phải về nhà đón sinh nhật cùng dì cho nên cậu không hỏi thêm gì, chỉ ngồi yên đợi giáo viên y tế trường xem chân cho mình.

Giáo viên y tế sau khi xem xong cho nữ sinh đến trước cậu, mới tiến đến giường của Lục Vân Phi hỏi: "Sao thế này?"

"Lúc chạy bị trật chân, hơi đau ạ."

Giáo viên y tế cúi xuống nắn cổ chân cậu: "Chỗ này đau không?"

Lục Vân Phi lắc đầu.

Giáo viên y tế lại nắn chỗ khác, Lục Vân Phi kêu lên một tiếng: "Đau."

Giáo viên y tế kiểm tra kỹ một hồi rồi nói: "Chắc không nghiêm trọng đâu, không có tổn thương đến xương. Tôi sẽ dán cao dán cho em, hôm nay đừng vận động nữa. Nếu không yên tâm, em có thể đến bệnh viện lớn kiểm tra, chụp X-quang cho chắc."

Lục Vân Phi gật đầu: "Ngày mai em vẫn có thể thi đấu được không ạ?"

"Tốt nhất là không. Nếu em thật sự muốn thi đấu phải xem tình trạng ngày mai thế nào đã, không đau nữa thì có thể xem xét, còn đau thì thôi nhé."

"Vâng, được ạ."

Giáo viên y tế lấy cao dán Vân Nam Bạch Dược dán lên cổ chân Lục Vân Phi, cậu xỏ giày và bước xuống đất.

Giáo viên y tế hỏi: "Đi lại được không?"

"Được, chỉ là hơi đau một chút ạ."

"Sau khi về nhớ vận động ít lại, nghỉ ngơi nhiều hơn, có thể chườm đá nếu cần. Ngày mai thi đấu đừng cố quá."

"Vâng, em biết rồi. Cảm ơn thầy."

"Không có gì."

Lục Vân Phi nhảy nhót bước ra khỏi phòng.

Biên Tấn Nguyên nhìn theo động tác của cậu: "Tối nay cậu về nhà thế nào?"

"Tài xế sẽ đến đón tôi."

Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Vậy thì tốt."

Họ quay lại sân thể thao ngồi một lúc, đến năm giờ rưỡi thì loa phát thanh vang lên: "Hội thao hôm nay đến đây là kết thúc, sẽ tiếp tục vào ngày mai."

Lý Lị giáo viên chủ nhiệm lớp đến điểm danh học sinh, dặn dò các bạn có thi đấu thì về nhà nghỉ ngơi tốt, sau đó tuyên bố tan học.

Chân Lục Vân Phi lúc này cũng không còn đau nữa, cậu nói lời tạm biệt với Biên Tấn Nguyên rồi cùng Lý Nguyên Thanh đi tìm Ôn Minh Dịch để ăn tối.

"Chân cậu đỡ hơn chưa?" Ôn Minh Dịch vừa gặp cậu lập tức cúi xuống xem chân.

"Có vẻ khỏi rồi, không đau nữa." Lục Vân Phi nói rồi bước vài bước.

Lý Nguyên Thanh đột nhiên nhớ đến một tiểu phẩm hài hồi nhỏ từng xem, trong đầu cậu ta chỉ toàn câu thoại: "Bước hai bước, không sao thì bước hai bước", khiến cậu ta ngay lập tức bật cười.

Lục Vân Phi và Ôn Minh Dịch ngơ ngác nhìn cậu ta: "Cậu cười cái gì thế?"

"Không có gì." Lý Nguyên Thanh cố nín cười: "Chân cậu khỏi rồi, tớ mừng thôi."

Ôn Minh Dịch liếc nhìn cậu ta đầy khinh thường, rõ ràng không tin lời giải thích của cậu ta chút nào. Lý Nguyên Thanh vòng tay ôm lấy cậu: "Thôi nào, đi ăn thôi."

Ba người cùng nhau đi ăn lẩu xiên que, rồi mỗi người về nhà riêng.

Lục Vân Phi về đến nhà, vừa định bước xuống xe thì chú Lý gọi cậu một tiếng, nói với cậu: "Cậu chủ, nhà tôi có chút chuyện, vài ngày tới tôi cần về quê, có lẽ đến cuối tuần sau mới về được."

Lục Vân Phi quay đầu nhìn chú: "Có phiền phức gì không ạ?"

"Không có phiền gì đâu." Chú Lý cười cười: "Chỉ là chuyện nhà thôi."

"Vậy chú đi đường cẩn thận nha."

"Vâng."

Sau khi nói lời tạm biệt, Lục Vân Phi xuống xe vào nhà. Dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn cơm, ngoài dự đoán của cậu, Lục Vân Thường cũng đang ở nhà, cô ngồi ở bàn ăn chơi điện thoại.

"Sao hôm nay chị về sớm thế?" Lục Vân Phi ngạc nhiên hỏi.

Lục Vân Thường thở dài: "Đừng nhắc nữa, chiều nay không khỏe lắm nên về sớm."

"Sao vậy?" Lục Vân Phi lo lắng hỏi: "Chỗ nào không khỏe hả?"

"Đau đầu, nhưng giờ đỡ rồi. Đúng rồi, chị nghe bố nói chú Lý phải về quê một thời gian, thế em đi học về thế nào?"

"Em bắt taxi về thôi."

"Vậy cũng được." Lục Vân Thường không có ý kiến gì: "Nhưng buổi sáng chị có thể đưa em đi, chiều tan học thì em tự bắt xe về nhé."

"Ừm, vậy sáng mai chị nhớ dậy sớm nha."

Lục Vân Thường cảm thấy trán cô lại bắt đầu đau nhức: "Chị sẽ cố."

"Không được cố, phải nhất định đó nha chị gái." Lục Vân Phi cười tươi với cô.

Lục Vân Thường mỉm cười nhếch môi: "Hừm."

Sau khi trò chuyện cùng Lục Vân Thường, Lục Vân Phi về phòng tắm rửa, nằm xuống nghỉ ngơi. Lúc này, Biên Tấn Nguyên cũng đã về nhà sau bữa tối cùng với Biên Tiệp và Song Song.

Biên Tiệp tặng Biên Tấn Nguyên một chiếc áo khoác dài màu đen và một chiếc quần jeans. Vừa đưa quần áo cho hắn, vừa thúc giục hắn thử ngay.

Lục Vân Phi lập tức phấn khích, nhìn chằm chằm chiếc quần jeans trên tay Biên Tiệp và đôi chân dài nổi tiếng ấy, đợi hắn thay đồ để chiêm ngưỡng. Tuy nhiên, Biên Tấn Nguyên ngại vì Biên Tiệp đang có mặt, cầm quần áo rồi quay vào phòng trong thay đồ, sau đó mới bước ra.

Lục Vân Phi:... Tự dưng hưng phấn làm gì thế không biết.

Biên Tấn Nguyên dáng người đẹp, lại cao, quả thực như một cái "móc treo quần áo sống", mặc cái gì cũng đẹp. Biên Tiệp rất hài lòng, không ngừng khen ngợi: "Tiểu Nguyên nhà ta đúng là đẹp trai, chỗ nào cũng đẹp."

Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên mỉm cười nhẹ, không nói gì.

Song Song hào hứng "Oa" một tiếng reo lên: "Anh đẹp trai quá!"

Nói xong, cậu bé chạy đến ba lô của mình, lục lọi rồi lấy ra một bức tranh đưa cho Biên Tấn Nguyên.

"Đây là quà của em."

Biên Tấn Nguyên nhận lấy, nhìn thấy trên tờ giấy trắng vẽ một người, là nam, trông cao cao gầy gầy, Song Song kiễng chân bám vào cánh tay của hắn, tay chỉ về phía góc phải bên dưới của bức tranh: "Có tên đó."

Biên Tấn Nguyên nhìn theo hướng tay cậu bé chỉ, thấy mấy chữ viết xiêu vẹo: "Anh trai của em."

Hắn bật cười, xoa đầu Song Song: "Vẽ không tệ, anh thích lắm."

Song Song lúc này mới buông cánh tay hắn, ngượng ngùng ngẩng đầu cười.

"A," Song Song đột nhiên vỗ tay: "Hôm nay phải hát nữa, cô giáo nói rồi, sinh nhật thì phải hát bài "Chúc mừng sinh nhật"."

"Vậy Song Song hát cho anh trai nghe nhé." Biên Tiệp cười nói.

Song Song không chút do dự, bắt đầu cất tiếng hát: "Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật~"

Cậu bé vừa hát vừa vỗ tay theo nhịp, Lục Vân Phi thấy vậy cũng hát theo, tông giọng máy móc phối hợp cùng giọng trẻ con, khiến Biên Tiệp cười phá lên, còn Biên Tấn Nguyên thì quay đầu nhìn Thiên Miêu Tinh Linh phía không xa, thở dài: "Làm loạn rồi."

Lục Vân Phi đang làm loạn thì không quan tâm đến hắn, hòa cùng Song Song hát xong bài hát, còn huýt sáo một cái nữa.

Biên Tấn Nguyên lần đầu tiên nghe thấy tiếng huýt sáo kiểu máy móc như vậy, lập tức bị chọc cười.

Một buổi tối vui vẻ và đầy ấm áp.

Ngày thứ hai của hội thao, Lục Vân Thường đặc biệt dậy sớm để lái xe đưa Lục Vân Phi đến trường. Biên Tấn Nguyên gặp cậu ở sân vận động bèn hỏi: "Chân còn đau không?"

"Hết đau rồi, tôi khỏe rồi á." Lục Vân Phi nói xong còn nhảy nhót vài cái, chứng minh cậu thật sự không sao.

Biên Tấn Nguyên thấy cậu vui vẻ như vậy cũng yên tâm hơn.

Lớp 1 hôm qua thi đấu rất tốt, Hà Phàn đã báo cáo kết quả xếp hạng hiện tại, tích cực động viên mọi người tiếp tục cố gắng tạo nên vinh quang mới. Lục Vân Phi cũng theo tiếng hò reo cổ vũ của cậu ta, chạy về đích đầu tiên trong lượt chạy tiếp sức 4x100m, sau đó ôm lấy Ôn Minh Dịch và Biên Tấn Nguyên.

Năm giờ rưỡi chiều, hội thao chính thức kết thúc, hiệu trưởng công bố thứ hạng của các lớp, lớp trưởng lên sân khấu nhận giấy chứng nhận danh dự. Mọi người cảm thán hai ngày thư giãn cuối cùng đã kết thúc, bọn họ sẽ phải quay lại lớp học, phải tạm biệt đầy lưu luyến sau hội thao mùa thu náo nhiệt này.

Hai ngày sau hội thao vừa lúc là thứ Bảy và Chủ nhật, thời gian để học sinh thư giãn, cũng là thời điểm diễn ra trận bóng rổ của nhóm Lục Vân Phi vào ngày Chủ nhật.

Lục Vân Phi là đội trưởng của đội cậu, đến sân vận động tỉnh trước nửa tiếng so với thời gian hẹn, mang theo đồng phục đội rồi chờ các thành viên trong đội. Lý Nguyên Thanh như đã nói trước, cậu ta không xuất hiện, chỉ hoạt động sôi nổi trong nhóm chat. Ôn Minh Dịch và Biên Tấn Nguyên đến cùng lúc, đi cùng với họ là đội trưởng của đội đối thủ - Trương Lãng.

Trương Lãng là bạn cùng lớp của Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh hồi cấp hai. Khi đó, cả ba đều là thành viên trong đội bóng rổ của trường. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Trương Lãng học ở trường cấp ba khác nhưng vẫn giữ liên lạc với nhau, vẫn duy trì niềm đam mê với bóng rổ.

"Lục Vân Phi, tôi nói cho cậu biết, lần này đội tôi chắc chắn thắng, cậu có tin không?"

Lục Vân Phi chẳng tin chút nào: "Giữa ban ngày mà cậu còn nằm mơ à?"

"Chậc chậc chậc." Trương Lãng lắc đầu: "Đến lúc thua thì đừng có khóc đấy."

Lục Vân Phi cười một tiếng: "Tôi thì sợ là cậu sẽ khóc thì có."

Hai người vừa nói vừa cười, những người khác cũng lần lượt đến.

Mọi người giới thiệu lẫn nhau, thay đồng phục đội, trận đấu chính thức bắt đầu.

Làm trọng tài là một người bạn học cấp hai khác của họ - Tôn Cù. Một bên ghi điểm số, một bên cổ vũ cả hai đội.

Đội của Trương Lãng năm nay không thay đổi nhiều so với năm ngoái, chỉ đổi một người. Nhưng chỉ một người này cũng khiến Lục Vân Phi cảm thấy có chút khó khăn.

Cậu thấy người kia còn cao hơn Biên Tấn Nguyên nửa cái đầu, thắc mắc nhìn Trương Lãng: "Bạn cậu cao như thế này, tốc độ và phản xạ đều nhanh, chắc là dân chuyên chơi bóng rổ có phải không?"

"Không đâu, chẳng là học sinh năng khiếu thể thao. Để chuẩn bị cho trận đấu này, hai chúng tôi đã đặc biệt tập luyện nửa tháng đó."

"Cậu đúng là xem trọng tôi quá rồi đấy." Lục Vân Phi vỗ vai cậu ta.

Trương Lãng đắc ý: "Đã nói rồi, năm nay tôi muốn thắng, đâu thể để cậu lần nào cũng nổi bật được."

Lục Vân Phi bất đắc dĩ, ngước lên nhìn người khổng lồ trước mặt, cân nhắc đổi chiến thuật.

Cậu và Biên Tấn Nguyên luyện tập với nhau nhiều, giờ bị người kia kèm chặt không thể tấn công, nên mỗi khi có bóng thì cậu nhanh chóng chuyền thẳng cho Biên Tấn Nguyên. Biên Tấn Nguyên không khách sáo, dẫn bóng lên rổ, ghi hai điểm.

Tôn Cự hô lên: "Đẹp thật!" rồi ghi cho họ hai điểm.

Hai đội qua lại kịch liệt, dần dần, có người đi ngang qua dừng chân lại xem trận đấu.

Đến hiệp hai, trận đấu đã bước vào giai đoạn cao trào. Lục Vân Phi dùng một động tác giả tránh người khổng lồ kia, rồi đột phá lên rổ, nhưng đối thủ quay lại, bật lên chắn bóng, cả hai cùng nhau ngã xuống đất.

Lục Vân Phi chống tay xuống đất đứng dậy, cảm thấy chân bị trật mấy hôm trước lại đau nhói. Cậu cố gắng đứng lên, nhưng mà vừa đi hai bước, cơn đau buốt khiến cậu không tự chủ được mà nhấc chân bị thương lên.

Biên Tấn Nguyên thấy vậy lập tức chạy đến đỡ lấy cậu: "Sao rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play