Lý Soái bị cảnh cáo, trong lòng vừa bực bội vừa bất lực, chỉ có thể chỉ vào Biên Tấn Nguyên: "Giỏi lắm, cứ đợi đấy."

"Mày dọa ai vậy?" Lục Vân Phi khinh bỉ nói: "Sao, muốn đánh nhau à? Qua mấy ngày hội thao đi, lúc nào cũng được, tao không ngán đâu."

Lý Soái còn định nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy Triệu Dao đứng cạnh Lục Vân Phi. Cô nàng nhìn cậu ta với ánh mắt đầy thất vọng và bất mãn, thậm chí khi cậu ta nhìn lại, cô còn quay đi. Lý Soái chỉ cảm thấy trong lòng đắng ngắt, không nói thêm gì rồi rời đi.

Biên Tấn Nguyên nhìn Trương Hâm, lạnh lùng nói: "Mày làm người ta ngã, giờ tự mày cũng ngã, có qua có lại, coi như hòa rồi."

Lục Vân Phi lúc này mới hiểu ra, cậu đã thắc mắc sao tự dưng Biên Tấn Nguyên lại đá Trương Hâm một cú, hóa ra là vì trả thù cho cậu. Không ngờ Biên Tấn Nguyên cũng thích "có qua có lại" trong chuyện này.

Trương Hâm tự biết bản thân không đánh lại hắn, hơn nữa còn phải tham gia thi đấu, đành trừng mắt nhìn Biên Tấn Nguyên rồi vội vàng đuổi theo Lý Soái.

Các nữ sinh lớp 3 và những học sinh khác đứng xem cũng lần lượt tản đi.

Lý Nguyên Thanh không kìm được, khen ngợi: "Ghê thật, đúng là học sinh giỏi của chúng ta, chuyện này mà cậu cũng nhìn ra được. Nhưng tôi vẫn thắc mắc, sao cậu biết viên bi đó là của cậu ta?"

Lục Vân Phi cũng thấy kỳ lạ: "Những gì cậu nói trước đó về việc cậu ta ở trên đường chạy đều là thật à? Sao cậu nhớ rõ vậy?"

Biên Tấn Nguyên điềm tĩnh "Ừm" một tiếng. Trí nhớ của hắn từ trước đến nay luôn rất tốt, nên ngay khi Lục Vân Phi lấy ra những viên bi, hắn đã bắt đầu hồi tưởng lại xem ai là người trước đó đã đứng trên đường chạy này. Lục Vân Phi đến muộn, trước khi cậu đến, vận động viên vẫn chưa đứng vào đường chạy. Vậy nên nếu ai đó cố ý nhằm vào cậu, thời điểm tốt nhất chính là sau khi các vận động viên xác định đường chạy và đứng vào vị trí. Mà lúc đó, người đứng trên đường chạy của Lục Vân Phi là... Biên Tấn Nguyên nhìn quanh một vòng, lập tức nhận ra khuôn mặt quen thuộc, người đứng bên cạnh cậu ta, Lý Soái đã giành được vị trí hạng nhất nhờ cú ngã của Lục Vân Phi.

Động cơ gần như cũng đã rõ ràng.

Tuy nhiên, hắn không giải thích gì thêm, chỉ hỏi Lục Vân Phi: "Còn đau không?"

"Không đau nữa." Lục Vân Phi nói rồi đi thử hai bước.

Biên Tấn Nguyên thấy cậu có vẻ thật sự không đau nữa mới yên tâm.

Kết quả của trọng tài nhanh chóng được công bố, Lục Vân Phi sẽ được thi lại nhưng là theo yêu cầu của cậu.

"Thi đấu từ trước đến nay luôn có tính bất ngờ, mỗi kết quả đều có thể thay đổi. Nếu thi lại một lần nữa, trong khoảng thời gian này, các thí sinh khác có thể vừa tham gia xong các môn khác, hoặc có việc gì khác, điều này sẽ dẫn đến kết quả thay đổi. Để đảm bảo công bằng cho nhiều người hơn, chúng tôi quyết định sẽ thi lại theo yêu cầu của Lục Vân Phi. Tuy nhiên, chỉ thi với người đứng nhất thì không công bằng với Lục Vân Phi, nên cậu ấy sẽ thi lại với cả ba người đứng đầu. Nếu thắng, cậu ấy sẽ đồng hạng nhất, nếu thua thì không có giải."

Lục Vân Phi đương nhiên là đồng ý: "Cảm ơn ạ."

Trọng tài nhanh chóng thông báo cho ủy viên thể dục của các lớp có người về nhì và ba, sắp xếp thời gian thi lại.

Lần này, trọng tài rất nghiêm túc kiểm tra đường chạy rồi mới thổi còi.

Vì Lý Soái vừa đánh nhau với Biên Tấn Nguyên, trọng tài đã quyết định hủy kết quả thi đấu của cậu ta. Tuy nhiên, trọng tài vẫn ghi lại thành tích trước đó của cậu ta. Lục Vân Phi chỉ cần chạy nhanh hơn thời gian đó là có thể giành vị trí nhất.

Ôn Minh Dịch, Lý Nguyên Thanh và Hà Phàn đứng bên đường chạy hò reo cổ vũ, Biên Tấn Nguyên đứng đợi ở vạch đích chờ cậu vượt qua.

Lục Vân Phi chạy rất nhanh, nhưng khi đang chạy, cậu phát hiện chân mình lại bắt đầu đau. Chết tiệt! Lục Vân Phi bực bội, cậu không ngờ vết thương này lại tái phát.

Cậu cắn răng, dùng hết sức lực chạy về đích đầu tiên. "Tuýt!" Trọng tài thổi còi.

Biên Tấn Nguyên thấy bước chạy của cậu ở chặng cuối có gì đó không ổn, ngay khi cậu về đích thì nhanh chóng tiến tới đỡ lấy cậu rồi hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Tuy nhiên, điều mà Lục Vân Phi quan tâm lúc này không phải là đau chân: "Mấy giây rồi ạ?" Cậu tò mò nhìn trọng tài.

"Nhanh hơn người về nhất trước đó 0,5 giây." Trọng tài mỉm cười: "Chúc mừng cậu, hạng nhất rồi."

Lục Vân Phi lập tức phấn khích: "Cảm ơn!"

"Không có gì, cố gắng nhé."

Lục Vân Phi cười cười, rồi mới nhớ lại câu hỏi của Biên Tấn Nguyên, thành thật đáp: "Chân có vẻ lại bắt đầu đau rồi."

"Đến phòng y tế kiểm tra đi, dù sao hôm nay cậu cũng đã thi xong rồi."

"Đúng đó, đi kiểm tra đi." Lý Nguyên Thanh cũng khuyên nhủ.

Ôn Minh Dịch bẩm sinh không thích vào bệnh viện, phòng y tế cũng không ngoại lệ: "Mấy cậu đi đi, tớ dị ứng với chỗ đó, không vào đâu. Tớ đi vệ sinh đây."

"Nhưng tớ còn có môn thi nữa." Lý Nguyên Thanh nhìn đồng hồ: "Còn 20 phút thôi."

"Tôi sẽ đi với cậu ấy." Biên Tấn Nguyên nói: "Các cậu cứ lo việc của bản thân đi."

Nói xong, hắn quay sang Lục Vân Phi: "Đi thôi."

Lục Vân Phi thực ra cũng không muốn đến phòng y tế, nhưng nghĩ đến trận đấu bóng rổ sắp tới trong vài ngày nữa, để an toàn, cậu quyết định nên đi kiểm tra. Nhưng vừa đi được hai bước, cậu lại cảm thấy mắt cá chân đau nhói, đau đến mức cậu phải nhảy lên.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu nhảy lò cò như thỏ, chủ động đề nghị: "Để tôi cõng cậu."

"Không cần đâu." Lục Vân Phi không chút do dự từ chối.

"Thế cậu định nhảy thế này suốt đoạn đường à?"

"Không được hả?"

"Được, nhưng không cần thiết."

Lục Vân Phi vỗ vai hắn: "Chủ yếu là cậu cõng tôi thì nhìn có vẻ hơi mất mặt."

"Mất mặt?" Biên Tấn Nguyên thắc mắc.

Lục Vân Phi gật đầu: "Ừ, tôi lớn thế này rồi, mà giờ trên sân lại đông người, cậu cõng tôi thì mất mặt quá."

Đây là lần đầu Biên Tấn Nguyên phát hiện ra bạn cùng bàn của mình cũng sĩ diện ghê.

"Thế ra khỏi sân rồi tôi mới cõng cậu."

"Vậy thì ngại lắm."

"Không sao đâu." Biên Tấn Nguyên nhìn xuống chân cậu: "Dù sao chúng ta cũng có 50 năm tình nghĩa rồi."

Lục Vân Phi nghe vậy thì bật cười, không từ chối nữa.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Lục Vân Phi nhảy ra khỏi sân cũng thấy hơi mệt. Thấy xung quanh vắng vẻ, cậu bảo Biên Tấn Nguyên đứng yên, rồi leo lên lưng hắn: "Giờ chúng ta chắc không chỉ 50 năm đâu, ít nhất phải 70 năm rồi."

Biên Tấn Nguyên khẽ cười: "Cậu còn tính thêm à?"

"Tất nhiên." Lục Vân Phi nằm trên lưng hắn, suy nghĩ: "Đợi hôm nào chúng ta đi chơi, đặt một phòng giường đôi, thế chắc cũng được trăm năm rồi*."

*Hôm trước ẻm nói tu mười năm mới được ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới được chung chăn gối, ẻm với bạn Nguyên tu 50 năm mới được ngồi chung bàn =)))

Biên Tấn Nguyên nhắc nhở: "Cậu hẳn là biết câu "tu trăm năm mới được chung chăn gối" không phải theo nghĩa đó chứ?"

"Cũng gần thế mà, dù sao cũng là ngủ chung một giường."

Biên Tấn Nguyên lắc đầu, không sửa cậu nữa. Lục Vân Phi thì bắt đầu tính xem khi nào mới có thể đi chơi, kỳ nghỉ đông chăng?

Ôn Minh Dịch vì gấp đi vệ sinh nên không đợi Lục Vân Phi, đã sớm ra khỏi cổng sân vận động. Khi đi qua bảng danh dự của trường, cậu ta theo thói quen liếc nhìn trên bảng ở hạng mục khối tự nhiên, người đứng nhất là Tư Quân Đạc.

Cậu ta bất giác dừng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh.

"Tớ vừa thấy anh cậu ở cổng sân vận động." Cậu ta nhớ lại lời Lục Vân Phi vừa nói: "Tớ vốn định rủ anh ấy vào cổ vũ cùng tớ, nhưng anh ấy bảo sợ cậu thấy sẽ ảnh hưởng đến phong độ nên đi rồi."

Ôn Minh Dịch chớp mắt, lặng lẽ nhìn bức ảnh trước mặt, lòng thoáng có chút khó chịu.

"Đẹp lắm à?" Cậu ta nghe thấy có ai đó hỏi.

Ôn Minh Dịch không tin nổi, quay đầu lại thì thấy người trong ảnh đang đứng ngay sau lưng mình.

Nhìn Tư Quân Đạc, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, giọng điệu cũng trở nên khó chịu: "Anh không phải đã đi rồi sao?"

"Tôi định đi thật, nhưng đã tới đây rồi, nghĩ là đợi cậu chút."

Ôn Minh Dịch cười lạnh: "Đợi tôi làm gì? Tôi đâu có gì để nói với anh."

Tư Quân Đạc từ từ bước tới gần, khẽ nói: "Cậu nhìn ảnh tôi lâu thế, giờ gặp người thật lại không nói được câu nào à?"

"Đúng thế." Ôn Minh Dịch lạnh lùng nói: "Tôi với anh chẳng còn gì để nói, nhìn ảnh anh chỉ thấy khó chịu khi anh cứ chiếm mãi vị trí hạng nhất trên bảng danh dự thôi."

Tư Quân Đạc nghe vậy, liếc nhìn bảng danh dự: "Nếu cậu muốn, cậu cũng có thể đứng trên bảng này."

"Thôi, tôi sợ đứng cùng một chỗ với anh sẽ thấy buồn nôn."

Ôn Minh Dịch nói xong, quay người định đi, nhưng Tư Quân Đạc đưa tay giữ lấy tay cậu ta, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay cậu thi đấu rất tốt, trận đấu rất hay."

Ôn Minh Dịch giằng tay ra: "Chẳng liên quan gì đến anh."

"Tôi mời cậu ăn cơm nhé, cùng với Lục Vân Phi và cả bọn họ."

"Không cần."

"Minh Minh..."

"Anh có thôi đi không?!" Ôn Minh Dịch ngắt lời: "Anh không thấy tôi không muốn gặp anh à?!"

Nói xong, cậu ta bước đi, rời khỏi bảng danh dự.

Tư Quân Đạc nhìn bóng lưng cậu ấy, bất lực thở dài. Anh không hiểu vì sao đứa em ngoan ngoãn lại đột nhiên bước vào giai đoạn nổi loạn. Cậu ấy không về nhà, người cũng thay đổi, lúc thì lờ anh đi, lúc thì buông lời cay nghiệt. Đứa trẻ mà anh chăm bẵm bao năm, dường như chỉ sau một đêm lại trở thành một người mà ngay cả anh cũng không nhận ra.

Anh nhìn theo bóng dáng của Ôn Minh Dịch, trong lòng tràn đầy mệt mỏi.

Ôn Minh Dịch lặng lẽ đi vệ sinh xong, rồi ngồi xuống băng ghế dưới gốc cây liễu gần đó, trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh của Tư Quân Đạc cùng những lời mà anh ta vừa nói.

Cậu ta không biết liệu Tư Quân Đạc đã rời đi chưa, cũng không rõ bản thân có muốn anh ta rời đi hay không.

Cậu ta ngồi đó, im lặng, trong lòng nặng trĩu như một đám mây ngấm nước.

Rồi cậu ta mở WeChat, lặng lẽ đăng một dòng trạng thái: "Ngày 20 tháng 10, trời nắng chuyển mây."

Lục Vân Phi đang ngồi trên giường bệnh trong phòng y tế chơi điện thoại, thấy dòng trạng thái của Ôn Minh Dịch, nhanh chóng bình luận: "Lại nữa, lại đăng ba cái dự báo thời tiết vớ vẩn."

Bình luận xong, cậu lướt một lượt vòng bạn bè rồi mới cất điện thoại, như sực nhớ ra điều gì, hỏi Biên Tấn Nguyên: "Sô cô la của tôi đâu rồi?"

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, lấy từ túi ra thanh sô cô la rồi đưa cho cậu.

Lục Vân Phi vì vừa phải kiểm tra mắt cá chân nên đã cởi giày, cả hai tay đều chạm vào giày và tất. Vì có chút sạch sẽ, không muốn dùng tay chạm vào sô cô la, cậu nói với Biên Tấn Nguyên: "Cậu bóc rồi đút tôi đi, tay tôi vừa chạm vào giày với tất, chưa rửa, bẩn lắm."

Biên Tấn Nguyên cảm thấy cậu cũng khá cầu kỳ, nhưng nghĩ lại, công tử nhà giàu thì cầu kỳ cũng đúng thôi.

Hắn bóc vỏ sô cô la, rồi đưa tới miệng Lục Vân Phi: "Ăn đi, thiếu gia."

Lục Vân Phi cười hì hì nhìn hắn một cái, cúi đầu cắn từng miếng sô cô la.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, ánh mắt dần trở nên dịu dàng và bình yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play