Giọng cô dịu dàng, như đang nói chuyện với một đứa trẻ ba tuổi.
Nhưng mà lúc này Trương Vũ cũng chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi, Tô Vân Hi bảo gì anh làm nấy, thi thoảng lại cười ngây ngô.
Hai người vừa ăn vừa im lặng, chẳng ai nói với ai câu nào. Tô Vân Hi chỉ dùng đôi mắt to tròn nhìn Trương Vũ.
Đồ ngốc, thật là, y như hồi trước, ngốc nghếch, đáng yêu...
Không đáng yêu chút nào!
Chỉ lúc say rượu mới đáng yêu thôi!
Bình thường đáng ghét c.h.ế.t đi được!
Nhưng mà cậu ấy say rượu rồi mà vẫn còn nhớ mang cơm về cho mình...
Tên đàn ông ngốc nghếch này.
Tô Vân Hi mỉm cười, cứ thế lặng lẽ nhìn Trương Vũ.
Như vậy, cũng tốt...
Ngày hôm sau.
Trương Vũ bị nắng nóng đánh thức, ánh mặt trời xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu thẳng vào m.ô.n.g cậu.
Cậu mơ màng mở mắt, nhìn điện thoại.
Mười một giờ.
Cậu xoa xoa cái đầu hơi đau, ngồi dậy, bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua.
Hôm qua làm gì nhỉ?
Uống say rồi...
Hình như... hình như hôm qua có cô gái nào sờ bụng mình?
Chương 11: Ngủ chung phòng nhé?
Trương Vũ chống cằm, suy nghĩ.
Thôi, chắc cũng không có gì to tát, chỉ cần không đắc tội với lãnh đạo, công việc vẫn còn thì không phải chuyện lớn.
Cậu lật người xuống giường, soi gương toàn thân trong phòng.
Hửm?
Hình như quần áo mình bị thay rồi?
Trương Vũ đẩy cửa bước ra ngoài, thấy Tô Vân Hi đã ngồi trên ghế sofa xem điện thoại.
Chắc lại đang đọc tiểu thuyết ngôn tình nào đó rồi.
Tô Vân Hi dường như nghe thấy tiếng cậu, ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, sau đó hơi đỏ mặt chào hỏi.
"Chào buổi sáng, dậy rồi à?"
Trương Vũ gật đầu.
"Hôm qua anh uống say quá, không làm phiền em chứ?"
Hôm qua mình không có làm trò hề gì chứ?
Trương Vũ nhớ hồi đại học có lần cậu uống say, Tô Vân Hi cứ chĩa điện thoại vào cậu chụp ảnh lia lịa, sau đó còn đưa cho cậu xem.
Tô Vân Hi khựng lại một chút, lắc đầu nói.
"Không, không có."
Trương Vũ gãi đầu.
"À đúng rồi, sao quần áo anh lại bị thay thế này?"
Tô Vân Hi đảo mắt, ho nhẹ một tiếng.
"Hôm qua anh say rượu, về đến nhà cứ đòi thay quần áo, anh tự thay đấy, không liên quan gì đến em hết."
Trương Vũ cảm thấy Tô Vân Hi đang nói dối.
Cô ấy nói dối là như vậy đấy, ánh mắt cứ láo liên, nhưng tại sao cô ấy lại nói dối?
Trương Vũ lại lo lắng.
Hôm qua mình rốt cuộc đã làm gì?
"Hôm qua anh thật sự không làm gì kỳ lạ chứ? Em không chụp ảnh anh đấy chứ?"
Tô Vân Hi trợn mắt.
"Ai thèm chụp ảnh anh, tự luyến vừa thôi, em không nói anh về muộn là may rồi đấy, thôi, mau đi tắm đi, người toàn mùi rượu."
Tô Vân Hi nói xong liền lấy tay bịt mũi giả vờ ra vẻ ghét bỏ.
Anh không làm gì kỳ lạ, nhưng em thì...
Tối qua lúc đỡ Trương Vũ lên giường, Tô Vân Hi vẫn không nhịn được sờ cơ bụng của cậu một cái, sau đó chụp ảnh lại. Dù sao anh cũng không nhớ, cứ coi như là tiền lãi chăm sóc đi!
Lấy chút tiền lãi, cũng không quá đáng chứ.
Trương Vũ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nhớ ra được, chỉ đành ngơ ngác quay người đi lấy quần áo để thay.
Điều hòa của Tô Vân Hi bị hỏng.
Tháng bảy đến nhanh chóng.
Thời tiết ngày càng oi bức, nhưng vào lúc này, điều hòa của Tô Vân Hi lại bị hỏng.
Cô ngồi trên ghế sofa, bất lực dùng quạt phe phẩy. Cái quạt này là do công ty phát, một chiếc ô nhỏ bằng nhựa màu xanh.
Trương Vũ tan làm mở cửa, liền thấy Tô Vân Hi ngồi trên ghế sofa, như một con cá muối, cả khuôn mặt viết đầy dòng chữ "Cuộc đời tôi thật u ám".
Công ty của Tô Vân Hi gần nhà hơn, thời gian tăng ca cũng ít hơn, nên thường thì Tô Vân Hi sẽ về nhà sớm hơn Trương Vũ khoảng nửa tiếng.
Trương Vũ thấy vẻ mặt của cô, không nhịn được hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT