Trong lòng cô dâng lên một tia lo lắng, team building đều phải uống rượu, Trương Vũ không say chứ?
Cô đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài cửa, tiếng bước chân ấy vừa nghe cô đã biết là Trương Vũ, rồi lại nghe thấy tiếng Trương Vũ gọi:
“Tô Vân Hi, Tô Vân Hi!”
Tô Vân Hi lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, lao như bay về phía cửa, rồi mở cửa.
“Cậu không sao chứ?”
Trương Vũ không ngờ Tô Vân Hi lại ra nhanh như vậy, trực tiếp xông vào, hai tay xách mấy túi đồ, dầu mỡ trong một túi chảy ra, dính đầy áo trắng của Trương Vũ.
Tô Vân Hi “á” lên một tiếng.
“Cậu, cậu không sao chứ?”
Trương Vũ rõ ràng là say rồi, cười hề hề nói:
“Không, không sao, nhanh lên, đây đều là đồ ăn tôi gói về, còn nhờ đầu bếp hâm nóng lại rồi, cậu ăn tối chưa, tôi để trên bàn, cậu ăn một chút đi!”
Trương Vũ vừa nói vừa loạng choạng đi vào trong, rồi đặt mấy túi đồ ăn lên bàn.
Một phần thịt xào tương, một phần cá sốt cà chua, một phần thịt luộc cay, còn có một phần cơm.
Trương Vũ rút hai tờ giấy ăn, lau áo mình.
“Đều, đều không ai động đũa, cứ để đấy uống, uống rượu, mẹ ơi, uống muốn c.h.ế.t tôi rồi, tôi, tôi vào nhà vệ sinh nôn một chút, cậu, cậu thử xem! Chắc chắn cậu lại chỉ ăn một bữa rồi.”
Nói xong, anh loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, để lại Tô Vân Hi đứng ngây ra đó, cửa vẫn mở.
Gió hè thổi qua, khiến tà váy cô bay bay, Tô Vân Hi ngẩn người, nhìn bóng dáng Trương Vũ lao vào nhà vệ sinh, trong lòng đột nhiên có chút, muốn khóc...
Làm gì vậy chứ, say đến thế rồi mà vẫn còn nhớ mấy chuyện này.
Cô đóng cửa lại, rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Trương Vũ đang vịn tường, xem ra là uống khá nhiều, người vừa chóng mặt vừa tê dại.
Đầu óc anh lúc này chỉ hoạt động được một nửa.
Uống rượu thế này sao được, mới đi làm tuần đầu tiên đã thế, lâu dần chẳng phải hỏng việc à.
Bên cạnh anh xuất hiện một bóng trắng.
Anh quay người lại, nhìn bóng dáng Tô Vân Hi, từ một biến thành ba, lẩm bẩm hỏi:
“Sao cậu, lại có ba người...”
Tô Vân Hi vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Tên ngốc này.
Cô cầm một cốc nước ấm, đưa đến bên miệng Trương Vũ, giọng nói dịu dàng:
“Uống chút nước đi, đừng nói nhảm nữa.”
Trương Vũ nhận lấy cốc nước, uống một ngụm, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
“Cảm, cảm ơn.”
Tô Vân Hi vỗ nhẹ lưng Trương Vũ.
“Không sao, cậu thấy thế nào?”
Trương Vũ muốn nôn nhưng không nôn ra được, cảm thấy bụng đầy hơi, toàn uống bia, khó chịu muốn chết.
Anh lắc đầu.
“Không sao...”
Tô Vân Hi hỏi:
“Có cần tôi lấy áo khác cho cậu thay không, dầu mỡ dính trên người, khó chịu lắm đấy.”
Trương Vũ nghe không rõ, chỉ theo bản năng gật đầu.
Tô Vân Hi bèn đi vào phòng Trương Vũ, nhìn chiếc vali anh đặt dưới đất.
Phòng anh sạch sẽ ngăn nắp, đồ đạc rất ít, khác với phòng cô, trên bàn để máy tính, cô ngồi xổm xuống, nhìn thấy chiếc tai nghe kia.
Đồ ngốc, tôi tặng cậu mà cậu không dùng thì còn ý nghĩa gì nữa?
Cô lấy một chiếc áo phông trắng, rồi đưa lên mũi ngửi...
Mặt Tô Vân Hi đỏ bừng.
Mình đang làm gì thế này!
Thật là!
Ặc, mình chỉ kiểm tra xem chiếc áo này có sạch hay không thôi, đúng vậy, chính là như vậy!
Tô Vân Hi cầm chiếc áo trắng, đi vào nhà vệ sinh, rồi đưa cho Trương Vũ.
“Cậu thay đi.”
Trương Vũ nhận lấy, nói “cảm ơn”.
Anh lại vịn tường, bắt đầu ngẩn người.
Tô Vân Hi lùi sang một bên, rồi khép hờ cửa, đi ra ngoài.
Cô nhìn mấy món ăn trên bàn, xuống lầu mua hai đôi đũa và hai cái bát, về nhà rửa sạch, đặt lên bàn.
Cô gõ nhẹ cửa nhà vệ sinh.
“Thay xong chưa?”
Bên trong không có tiếng trả lời, cô đẩy cửa nhìn vào, Trương Vũ vẫn cầm chiếc áo đó, vịn tường, mặt vẫn đỏ bừng.
Cô bước nhanh đến, bàn tay nhỏ bé lắc lắc trước mặt Trương Vũ.
“Vẫn tỉnh chứ?”
Thật sự không sao chứ?
Tô Vân Hi có chút lo lắng.
Trương Vũ gật đầu một cách máy móc.
Anh cảm thấy đầu óc rất tỉnh táo, nhưng cơ thể lại rất mệt mỏi.
Tô Vân Hi nhẹ nhàng kéo tay anh.
“Cậu qua đây.”
Trương Vũ bị Tô Vân Hi kéo ra phòng khách, ngồi xuống ghế.
Tô Vân Hi lại nói:
“Giơ tay lên.”
Trương Vũ liền “vút” một cái giơ hai tay lên cao.
Sau đó Tô Vân Hi nắm lấy vạt áo Trương Vũ, cởi áo anh ra, để lộ thân hình rắn chắc.
Tô Vân Hi nhìn cơ thể Trương Vũ, mặt hơi đỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT