Giản Linh thẳng thừng từ chối yêu cầu mượn tiền của Hách Tâm Nghi, nhưng trong lòng nàng biết Hách Tâm Nghi sẽ không chịu để yên, mấy ngày qua vẫn luôn trông coi, bảo các nhân viên quán net cũng cẩn thận, chú ý một chút đừng để người ta đến gây sự. Đúng như dự đoán, không tới mấy ngày, điện thoại Giản Linh đã nhận được mấy tin nhắn đòi nợ, trong đó không thiếu nội dung mang tính đe dọa. Giản Linh đọc mà chỉ cười cười, thẳng tay xoá, tiền là Hách Tâm Nghi mượn, những tên đòi nợ kia không có bất cứ lý do nào để tìm Giản Linh làm phiền.
Nhưng Giản Linh đánh giá thấp đám đòi nợ, chỉ cần có thể lấy lại tiền, bọn chúng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Thấy tin nhắn không có tác dụng, chúng bèn gọi điện thoại đe dọa, thường thường hay gọi điện quấy rầy Giản Linh vào lúc nửa đêm hai, ba giờ. Một hai lần đầu Giản Linh còn không có phòng bị mà bắt máy, ở trong điện thoại nghe được rất nhiều lời khủng bố và tiếng cười quỷ dị, Giản Linh phiền muộn không thôi, thẳng thắn chỉnh chế độ của điện thoại thành sau 0 giờ sau không làm phiền. Kết quả đám đòi nợ chuyển qua khủng bố số điện thoại, một ngày hai mươi bốn giờ liên tục gọi điện Giản Linh, dẫn đến nhiều lần La Nhất Mộ gọi nhưng không được.
La Nhất Mộ tiếp xúc qua rất nhiều vụ như vậy, gọi Giản Linh hai lần mà vẫn là máy bận, cô liền nổi lòng cảnh giác chạy thẳng đến quán net của Giản Linh hỏi nàng có chuyện gì không. Giản Linh không muốn để La Nhất Mộ biết mình có một người mẹ đáng xấu hổ như vậy, nguỵ trang như người không liên quan, chỉ nói mình mới đổi số điện thoại, không dùng số cũ nữa, sau này gọi số mới của mình là được.
"Thật sự không có chuyện gì?" La Nhất Mộ không yên tâm mà hỏi lại.
"Đương nhiên không có." Giản Linh thoải mái xua tay, thành công lừa gạt chuyện này.
La Nhất Mộ đi, Giản Linh lại gọi điện thoại cảnh cáo Hách Tâm Nghi một lần, nói mặc kệ mụ ta giở trò gì mình cũng sẽ không trả tiền giúp, bảo mụ ta bỏ ý nghĩ này đi.
Hách Tâm Nghi ở bên kia đầu tiên là than thở khóc lóc, nghe được lời nói quyết tuyệt của Giản Linh liền chửi ầm lên, "Cái con bất hiếu, mẹ mày sắp bị mấy người đó bức chết, lẽ nào mày muốn thấy chết mà không cứu sao! Tao cho mày biết, mày đừng tưởng rằng cái quán net kia là của một mình mày! Năm đó lúc cha mày chết trong di chúc có ghi rõ ràng đấy! Lợi nhuận hàng năm của quán net tao nắm sáu phần mày nắm bốn phần! Tiền mày kiếm được mấy năm qua có sáu phần đều là của tao! Mày không cho tao tiền thì tao sẽ đi kiện mày! Cùng lắm thì bán quán net, hai ta cá chết lưới rách!"
Hách Tâm Nghi chắc là thật sự bị đòi nợ bức điên rồi, hoàn toàn không ngại trở mặt với Giản Linh, ở trong điện thoại điên khùng chửi đổng lên như một người đàn bà cay nghiệt.
Giản Linh nghe xong, trào phúng hừ một tiếng, "Bà đi kiện đi, dù gì doanh thu của quán Internet trong những năm này rất rõ ràng, bản ghi chép tiền gửi cho bà tôi cũng giữ lại, bán cái quán này cũng được, vừa khéo tôi không muốn nhận cái đống hỗn loạn này, ai thích nhận thì nhận đi."
Giản Linh nói muốn bán quán net chẳng qua là cố ý doạ Hách Tâm Nghi, khoan nói đến quán này là nguồn kinh tế duy nhất của Giản Linh, chỉ nói đến tâm huyết cha nàng tiêu tốn vào nó, Giản Linh đã không thể bán nó đi. Nhưng nếu không nói như vậy thì Hách Tâm Nghi sẽ cảm thấy mình đã nắm được điểm yếu của Giản Linh, sau này sẽ đòi tiền ghê gớm hơn nữa. Dù sao năm đó cha đã để lại di chúc, Hách Tâm Nghi chiếm 60% lợi nhuận quán net, nếu như Hách Tâm Nghi quyết tâm muốn bán, Giản Linh cũng không có biện pháp nào.
Quả nhiên Hách Tâm Nghi nghe Giản Linh nói vậy, khí thế lập tức yếu đi, lại bắt đầu giả bộ vừa kêu khóc vừa cầu xin, nói mấy năm qua mình sống không dễ dàng, nói nếu Giản Linh không giúp mụ ta thì mụ ta sẽ đi chết, Giản Linh xì khẽ: "Vậy bà đi chết đi." Rồi cúp điện thoại.
Từ nhỏ đến lớn Giản Linh đã nghe mấy câu này không tới 1000 lần cũng có 990 lần, mỗi khi cùng đường mạt lộ liền nói mình khó khăn, nói muốn chết. Lúc ở bên ngoài bài bạc, nuôi đàn ông, bám chân người giàu có thì xưa nay không nghĩ tới mình còn có một đứa con gái, không nghĩ tới danh tiếng thối tha của mụ ta đã làm Giản Linh bị nhục mạ cười nhạo thế nào. Thậm chí tới khi Giản Linh đã lớn như vậy, một cái kẹo mút mụ ta cũng chưa từng mua cho nàng.
Sau khi Giản Linh cảnh cáo Hách Tâm Nghi một lần, Hách Tâm Nghi an phận chừng mấy ngày, chí ít mấy ngày qua Giản Linh không nhận được cuộc gọi quấy rầy. Giản Linh cho rằng Hách Tâm Nghi đã nghĩ cách giải quyết đám đòi nợ, nhưng nàng vẫn đánh giá quá cao điểm dừng của Hách Tâm Nghi.
Có ngày sáng sớm Giản Linh rửa mặt xong xuôi xuống lầu, chỉ thấy Tiểu Lưu hoang mang hoảng loạn chạy tới, "Chị Linh, không, không không... Không ổn!"
Giản Linh vẫn chưa biết là xảy ra chuyện gì: "Mày lắp bắp cái gì, nói chậm lại một tí."
"Cửa... Cửa..."
"Cửa làm sao?"
"Trời ơi chị đi xem là biết!"
Trong lòng Giản Linh nổi lên dự cảm xấu, đẩy Tiểu Lưu ra chạy ra ngoài cửa tiệm, mới vừa tới cửa đã thấy trước quán Internet của nàng có nhiều bác gái dậy sớm đi mua thức ăn tập thể dục vây thành một vòng, chỉ chỉ trỏ trỏ cửa tiệm. Giản Linh chạy ra ngoài quán, cũng quay lại nhìn cửa tiệm một chút, suýt chút nữa hai mắt đen kịt lập tức hôn mê.
Không biết lúc nào trên cửa cuốn bị người ta phun sơn đỏ không ra hình thù gì, dùng sơn viết bốn chữ lớn đỏ tươi lên cửa cuốn — "Thiếu nợ trả tiền". Ở rìa bốn chữ này còn có vết sơn chưa khô chảy xuống dưới, trông như đẫm máu, nhìn thấy mà giật mình, mà ở khoảng trống của bốn chữ lớn còn có rất nhiều chữ nhỏ uy hiếp, như là "Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa", "Không trả tiền thì chém chết tất cả người trong cửa hàng của mày", "Nợ nần không trả cả nhà chết hết". Giản Linh tức đến mức trái tim thùng thùng đập vào lồng ngực, đau đớn, nàng thở không ra hơi, cắn răng đạp một cước thật mạnh vào cửa cuốn, ngược lại giận tới mức bản thân đầu váng mắt hoa không đứng thẳng được.
"Nhìn cái gì! Cút! Cút mau!" Nàng đỏ mắt rống to mấy người qua đường, vẻ mặt muốn ăn thịt người. Bọn họ sợ đến nỗi dồn dập tan tác như chim muông, chỉ có Tiểu Lưu đứng sau lưng nàng tình thế khó xử, "Chị Linh, chuyện này phải làm sao đây..."
"Không có chuyện gì." Giản Linh hít sâu mấy hơi, bắt mình tỉnh táo lại, miễn cưỡng nở nụ cười, "Tìm mấy người giội nước chà rửa đống chữ này."
"Chị Linh..." Tiểu Lưu ấp úng, "Chị thiếu tiền người ta thật hả...?"
Tiểu Lưu làm ở quán Internet cũng hai năm, nói thật, Giản Linh đúng là một bà chủ tốt, dễ nói chuyện, thoải mái, đối với nhân viên dưới tay mình vô cùng tốt, ngày lễ ngày tết phát quà tặng phát tiền thưởng cũng không ít. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, nếu như chị ấy thật sự nợ tiền người ta thì mình cũng không muốn tiếp tục làm ở đây nữa. Không phát tiền lương được chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là mấy người đó đã tới cửa hù dọa, lỡ như thật sự xảy ra án mạng, mình một người làm công có phải oan không?
Không chỉ có Tiểu Lưu, mấy nhân viên trong quán net đều nghĩ như thế. Sau khi chuyện xảy ra được vài ngày, các nhân viên đều hỏi bóng gió Giản Linh có phải thật sự có chuyện gì không. Giản Linh bị Hách Tâm Nghi dằn vặt, thái độ cũng không tốt lắm, đáp một câu "Không có chuyện gì" rồi đuổi bọn họ đi, càng làm các nhân viên tin chắc tuyệt đối đã xảy ra vấn đề. Mấy ngày nay đã có ba người đưa đơn xin từ chức, Giản Linh hỏi bọn họ lý do, bọn họ trốn trốn tránh tránh, đưa đẩy nói là quê nhà có việc phải trở về một chuyến. Giản Linh biết tâm tư của bọn họ nên cũng không làm khó dễ, đưa tiền lương cho bọn họ, đuổi đi.
Bầu không khí sốt ruột lan tràn trong quán Internet, ngay cả La Nhất Mộ buổi tối đến nấu cơm cho nàng cũng phát hiện, vừa vào cửa liền hỏi: "Sao hôm nay quán ít khách vậy?"
"Chắc là sắp phải thi, bọn học sinh đều đang ôn bài. Mấy ngày trước chị cũng nói sắp có kỳ thi, phải soạn đề thi, vô cùng bận rộn mà." Giản Linh cười ha hả đổi đề tài, "Em đói bụng quá, hôm nay ăn cơm xong muốn ăn bánh pudding caramel, Mộ Mộ chị làm cho em nha?"
"Được." La Nhất Mộ thuận miệng đồng ý, còn nói: "Đúng rồi, hai ngày nữa tôi phải đến thành phố Giang Vũ tham gia một hội nghị nghiên cứu thảo luận, khoảng chừng một tuần lễ."
"Đi lâu như vậy hả?" Giản Linh có hơi không nỡ, "Vậy nghĩa là em không được gặp chị trong một tuần ư?"
"Em muốn đi không?" La Nhất Mộ quay đầu hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Vết thương ở chân Giản Linh lành rồi, nhưng thương tích ở tay phải thì phải mất một khoảng thời gian mới tốt. La Nhất Mộ đi, việc ăn cơm của Giản Linh cũng thành phiền phức, vì vậy La Nhất Mộ cũng rất không yên lòng để một mình nàng ở lại Tân Lĩnh, nghĩ tới nghĩ lui rất lâu, mang thêm một người cũng không có vấn đề gì, lòng đã nổi lên dự định mang Giản Linh cùng đi Giang Vũ.
Nếu như bình thường, Giản Linh chắc chắn muốn đi một ngàn lẻ một lần, cơ hội tốt biết bao. Một tuần ròng rã bảy ngày cùng ăn cùng ở, khi màn đêm buông xuống thì nắm tay tản bộ trên con đường của thành phố xa lạ, gió đêm hiu hiu, lại tìm một quán rượu yên tĩnh uống chút rượu, nhân lúc mông lung ngà ngà say, rất nhiều chuyện đều là nước chảy thành sông, nghĩ thôi đã thấy tốt đẹp.
Thế nhưng lần này, Giản Linh vậy mà chối từ, "Em cũng muốn đi nhưng quán net của em không đi được. Gần đây nhân viên xin nghỉ đi thăm người thân khá nhiều, vốn là không đủ nhân lực, lần sau, lần sau đi."
Ánh mắt của nàng trốn trốn tránh tránh, khiến La Nhất Mộ nổi lên lòng nghi ngờ, "A Linh, em có chuyện gạt tôi à?"
"Không có, làm sao có thể chứ, Mộ Mộ chị thật sự cả nghĩ quá rồi, chị làm cơm nhanh đi, em đói chết rồi..."
La Nhất Mộ nghi ngờ nhìn nàng.
Giản Linh cười rất xán lạn, tìm không ra kẽ hở nào.
La Nhất Mộ chi coi như thôi.
Sau bữa tối La Nhất Mộ đặt bánh pudding caramel trước mặt Giản Linh, mình thì mở TV ngồi bên cạnh nàng xem thời sự.
Giản Linh bưng bánh pudding từ từ ăn.
Mới đầu nàng không biết La Nhất Mộ không chỉ biết nấu ăn mà còn biết làm điểm tâm, vẫn là mấy ngày trước ngẫu nhiên một lần, Giản Linh nổi cơn nghiện đồ ngọt, nói muốn ăn bánh gatô. Ngày đó trời đã tối, tiệm bánh gatô chắc cũng đã đóng cửa, La Nhất Mộ đang quét tước kệ bếp, nghe xong liền tiện tay làm cái bánh pudding caramel cho nàng ăn, lúc cô bưng ra mắt Giản Linh tròn xoe, "Mộ Mộ chị biến ra phép thuật từ đâu vậy? Chị là tiên nữ trên trời phái xuống ư? Còn có cái gì chị không biết không?"
"Lắm lời." La Nhất Mộ mím môi, trong mắt có ý cười nhạt nhòa, "Mau ăn, ăn xong tôi rửa chén."
Lần đó câu lên con sâu thèm ăn trong người Giản Linh,,nàng thường nói muốn ăn bánh pudding caramel, nhưng mà ăn nhiều đồ ngọt không tốt cho cơ thể, La Nhất Mộ kiểm soát tần suất ăn điểm tâm ngọt của nàng, trong bánh pudding cũng cho ít đường đi.
Chỉ là ngày mai La Nhất Mộ phải đi công tác, đêm nay là lần cuối cùng làm điểm tâm cho Giản Linh, phỏng chừng một tuần Giản Linh sẽ không được ăn, La Nhất Mộ bèn nới lỏng lượng đường trong bánh của nàng, bỏ thêm chút đường vào pudding. Giản Linh dùng muỗng nhỏ múc một muỗng đưa vào trong miệng, ngọt ngào đến mức con mắt nheo lại, những chuyện phiền lòng kia cũng tạm thời quên sạch sành sanh.
"Ngon quá." Giản Linh dựa vào vai La Nhất Mộ, hạnh phúc híp mắt.
Nàng hảo ngọt từ nhỏ, cảm giác hạnh phúc khi được ăn đồ ngọt chắc chỉ đứng sau lúc hôn môi La Nhất Mộ, nói chung đều là chuyện rất rất hạnh phúc.
"Mộ Mộ, chị cũng ăn." Giản Linh lại múc một muỗng nhỏ đưa đến bên miệng La Nhất Mộ.
La Nhất Mộ xem thời sự, cúi đầu ngậm muỗng nhỏ Giản Linh đưa tới, quả nhiên rất ngọt, vừa mềm mại vừa trơn bóng, như là...
Yết hầu La Nhất Mộ trượt xuống, như cái miệng nhỏ của Giản Linh.
"Ngon không?" Giản Linh cắn môi cười, nhìn La Nhất Mộ.
"Ừm." Mặt La Nhất Mộ hơi nóng vì sự liên tưởng đột ngột trong đầu mình, ánh mắt cũng bất giác dời đi không dám đối diện với Giản Linh, chỉ sợ nàng nhìn thấu tâm tư khó nói của mình.
Giản Linh thì không có đắn đo nhiều như cô, chỉ nhìn chằm chằm môi La Nhất Mộ, thấy cô bất giác liếm liếm môi, đầu lưỡi hồng hào nhanh nhẹn dò ra rồi rất nhanh lại rụt về, Giản Linh nhìn mà lòng ngứa ngáy, thế là nắm cổ áo La Nhất Mộ ngồi dậy, ngửa đầu liếm liếm môi cô. Nàng đến gần bên tai La Nhất Mộ, cười thâm thuý, "Quả nhiên rất ngọt."
La Nhất Mộ cúi đầu xuống liền thấy nụ cười có thâm ý của Giản Linh, môi đỏ hé mở, nghĩ đến suốt bảy ngày đều không được thấy người trong lòng, cô bỗng có chút kìm lòng không đặng, trong mắt nổi lên ánh sáng, nắm cằm Giản Linh cúi đầu hôn lên.
Không giống với môi lưỡi quấn quýt nóng bỏng của dĩ vãng, nụ hôn này chất chứa sự lưu luyến triền miên vô hạn, ngậm lấy đôi môi của nhau trao đổi hơi thở. Giản Linh nắm lấy vạt áo trước của La Nhất Mộ, một tay La Nhất Mộ ôm eo Giản Linh, có lẽ là biết sắp phải chia xa, hai người không ai nỡ buông đối phương ra trước.
Không biết qua bao lâu, bản tin thời sự trên TV đã hết, hai người mới buông tha đôi môi của đối phương. Giản Linh vẫn níu áo La Nhất Mộ, trán tựa vào cằm cô, nhẹ giọng thở dài, "Không muốn chị đi."
"Tôi cũng không muốn đi." La Nhất Mộ nắm tay nàng, đặt ở bên miệng khẽ hôn.
"Ở bên kia phải chú ý an toàn, buổi tối không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, đến ban đêm chị chính là một người mù, chạy loạn khắp nơi em không yên lòng." Giản Linh dặn dò liên miên dài dòng, "Vừa nãy quên xem dự báo thời tiết, bên Giang Vũ bây giờ có lạnh lắm không? Chị nhớ mang nhiều đồ giữ ấm, ô cũng phải mang đấy. Đúng rồi, mang thêm mấy đôi giày, lỡ như ướt thì cũng có cái để thay, đồ ăn bên kia hình như mặn lắm, chị ăn quen không?..."
Nàng nói đứt quãng trong mấy phút rồi mới nhận ra mình lải nhải, im bặt, lát sau mới xấu hổ hỏi: "Em có dông dài quá không?"
Mộ Mộ vốn am hiểu sinh hoạt hơn mình nhiều, phỏng chừng Mộ Mộ đã sớm suy tính chu toàn, mình vẫn lảm nhảm dặn một đống, tám phần mười chỉ là phí lời.
"Không dài dòng." La Nhất Mộ hôn lòng bàn tay của nàng, cười dịu dàng, "Tôi thích nghe."
Từ khi gặp được Giản Linh, số lần cô cười trong mấy tháng nay còn nhiều hơn ba mươi năm cuộc đời của cô. Giản Linh dông dài như bà quản gia làm cho trái tim của La Nhất Mộ mềm hơn cả nước.
"Vậy em nói tiếp nha?" Giản Linh dò hỏi, nàng còn có thật nhiều lời chưa dặn xong.
"Ừm."