*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tân Lĩnh được gọi là thành phố không ngủ, một giờ sáng, quán bar trên đường vẫn đèn đuốc sáng trưng, khách từ bốn phương tám hướng tràn lan vào con đường này, chọn một quán trong đống biển hiệu lấp loé, tốp năm tốp ba tiến vào, biến mất tại cánh cổng lờ mờ.
Quán bar đầu tiên ở sát đường cũng chả khác gì mấy căn kia, bảng hiệu đèn nê ông hai màu xanh đỏ lập lòe với tần suất cực cao, cứ như sợ không thể hút mắt người ta. Đi vào trong bar, đầu tiên đập vào mắt là một vùng tăm tối, âm nhạc tiết tấu mạnh xen lẫn tiếng người, ồn ã đinh tai nhức óc, dù có mặt đối mặt nói chuyện cũng chẳng thể nghe rõ.
Chờ đôi mắt thích ứng với cảnh tượng tăm tối, dần dần thấy rõ sự xa hoa truỵ lạc, còn có đám người trẻ ăn mặc hở hang trong sàn nhảy, nhân cơn say kề sát cơ thể tùy ý nhún nhảy, mồ hôi và dục vọng hoà vào nhau.
Đi vào trong nữa là ghế dài, quầy bar yên tĩnh hơn chút, trong góc tường không nổi bật là hai cô gái ngồi đối diện nhau, đều không nói gì. Trong đó một cô tóc dài gợn sóng, trang điểm lòe loẹt, môi đỏ kề ly cocktail nhấp một miếng, thành ly in dấu son đỏ nhạt, ngón trỏ nâng ly rượu của cô ta không ngừng vuốt ve miệng ly, trông có vẻ như tâm sự nặng nề.
Giản Linh ngồi đối diện cô nàng kia, cô gái mặt mày kiều diễm này là Dương Y, là bạn gái của Giản Linh, nói chính xác hơn, sắp trở thành bạn gái cũ.
Giản Linh thong thả dựa vào sô pha, hai chân vắt chéo, tay khoác lên lưng ghế sô pha cong lên nom vô cùng lười nhác. Nàng chống trán, cặp mắt liếc nhìn sàn nhảy nóng bỏng cách đó không xa, khóe miệng vẽ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Trong sàn nhảy đều là vóc dạc trẻ trung tươi mới, eo nhỏ chân dài dây dưa với nhau, Giản Linh thấy mà lòng ngứa ngáy, đầu lưỡi chống hàm trên, vẻ tươi cười hững hờ lan rộng.
Nàng là một cô gái có thân hình khá xuất sắc, hốc mắt rất sâu, con ngươi đen ngòm, khi cười lên con mắt hơi cong, còn có bọng mắt ưa nhìn, cười với người ta sẽ mang lại cảm giác rất chân thành. Nàng mũi cao môi mỏng, tướng mạo rất ngầu, chóp mũi lại mảnh mai thanh tú, ngũ quan dịu dàng bồi thêm mấy phần quyến rũ.
Nhưng mà kiểu tóc của nàng có hơi bắt mắt, tóc ngắn xõa ngang tai nhuộm màu tím khói, đỉnh đầu còn có mấy cọng màu tím sậm.
Nhan sắc như này rất khó khống chế, với Giản Linh lại rất thích hợp, lộ ra vẻ môi hồng răng trắng của nàng, Dương Y ngắm nhiều lần đến thế mà vẫn sẽ rung động vì một biểu lộ lơ đãng của nàng.
"Giản Linh." Dương Y do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Hửm?" Ánh mắt Giản Linh dời khỏi sàn nhảy, rơi xuống mặt Dương Y, bên khoé miệng là ý cười quen thuộc, sự thâm tình trong mắt có thể nhấn chìm người ta.
Dương Y thầm giật mình, móng tay son đỏ tươi hung hăng bấm vào lòng bàn tay gương mặt mới tỉnh táo lại, không lọt vào bẫy của Giản Linh.
Người phụ nữ này, dịu dàng nhất cũng là vô tình nhất, lúc tình nồng ý mật có thể chiều người đến bầu trời, nhưng nhiệt tình tiêu tan mới phát hiện sự cưng chiều kia chỉ là một vở diễn mà nàng có thể diễn với bất kỳ cô gái nào.
"Chúng ta chia tay đi." Dương Y bóp lòng bàn tay thốt ra câu này, trong lòng ba phần bất đắc dĩ bảy phần không nỡ.
Bình tĩnh mà xem xét, Giản Linh là một tình nhân tốt, lúc hai người họ ở bên nhau, Giản Linh tốt đến mức Dương Y không tìm ra lỗi sai, đến bây giờ Dương Y vẫn thích nàng, nhưng Dương Y thực sự chán ghét những hư tình giả ý dịu dàng của nàng, bỏ thực tình để đổi lấy hư ảo, dẫu là ai cũng không chịu được bất công thế này.
"Tại sao?" Giản Linh vẫn cười, chân mày hơi nhíu, rất điềm đạm nhẫn nhịn khổ sở, "Thân ái, tôi rất thích em, cũng không nỡ rời xa em."
Dương Y cười nhạo, "Giản Linh, trong miệng chị còn có câu nào là thật không? Chị đến cùng là đang lừa tôi hay đang gạt chính chị?"
Giản Linh giống như rốt cục chẳng gắng gượng nổi nữa, khoé môi cong dần dần sụp xuống, mày nhíu hơn nữa, đau xót đáp: "Thân ái, tôi là thật sự thích em, sao lại gạt em chứ? Em phải tin tưởng tôi."
Dương Y nhìn kỹ thuật diễn điêu luyện của nàng, biểu cảm đau lòng cứ như thật, cô ta cười đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt diễm lệ trở nên dữ tợn, "Chị luôn miệng nói thích tôi, tôi hỏi chị tôi tên là gì, chị có nhớ không?"
Giản Linh nghẹn họng, vẻ khổ đau trên mặt lẳng lặng biến mất, tựa như hoàn toàn chưa từng xuất hiện.
"Xin lỗi." Giản Linh thấp giọng đáp.
Buồn cười biết bao, yêu đương với người ta nửa năm mà ngay cả tên của đối phương cũng chả nhớ.
Dương Y rốt cuộc không chịu nổi nữa, cắn răng đứng lên, ly rượu trong tay giội xuống người Giản Linh, đặt mạnh ly xuống bàn, "Cặn bã!". Nói xong cầm bao tay của mình, giẫm giày cao gót, đi không quay đầu lại.
Giản Linh không tránh không né, mặc cho ly rượu trong suốt đẹp đẽ kia đổ xuống đầu, theo tóc của nàng chảy xuống mắt, gò mày, khuôn mặt, cuối cùng qua xương quai xanh, thấm vào áo trắng, trước vai rất nhanh đã loang ra vết bẩn lớn. Nàng giống như chưa tỉnh táo, rõ ràng cả người chật vật, còn có thể lạnh nhạt đưa mắt nhìn bạn gái cũ rời đi, sau đó liếm liếm khóe môi, nếm ít rượu bên miệng. Nàng vô tình cong môi khẽ cười, tay hướng về sau sờ túi quần của mình, sửng sốt.