Quan Tự lên lầu, rẽ phải, mở cửa phòng La Nhất Mộ.
Không có bật đèn, trong phòng tối om, La Nhất Mộ ngồi một mình trên bệ cửa sổ, nửa khuôn mặt chìm vào bóng đêm.
Vầng trăng bạc từ sau ngọn cây đằng xa chiếu vài tia sáng lên cửa sổ to lớn sát đất cùng với góc nghiêng gầy gò của cô, lạnh lẽo.
La Nhất Mộ cúi đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Giản Linh ngồi ngay ở dưới.
Cô có bệnh quáng gà, cho dù cố nhìn xuống cũng không thấy gì.
"Em ấy đang sợ tôi sao?" Ở trong bóng tối, La Nhất Mộ hỏi, âm thanh thấp mà nhẹ như sợ bị ai nghe được, có chút đáng thương.
Hoặc là nói bi thương mới đúng.
"Không có." Quan Tự tựa cửa, giọng nói cũng nhẹ tênh, hơi phập phù, "Cô nhóc đó không yếu ớt như cậu tưởng, cậu nên tin tưởng cô ấy hơn một chút."
Quan Tự ngập ngừng: "Cũng nên tin tưởng bản thân mình hơn một chút."
La Nhất Mộ tự giễu xì khẽ một tiếng.
Trầm mặc một hồi, Quan Tự nói: "Chuyện đánh người tôi đã tìm người đè xuống, cậu không cần phải lo lắng."
La Nhất Mộ gật đầu, "Cảm ơn." Vẻ mặt rất nhạt, cũng không để ý lắm.
"Nhiều năm rồi tôi chưa thấy cậu kích động như vậy." Quan Tự đến gần bệ cửa sổ, dựa vào khung cửa sổ bên cạnh La Nhất Mộ, ôm ngực cụp mắt, giả vờ ung dung, "Tất cả vì Giản Linh, cô ấy đáng để cậu để bụng như thế sao?"
"Em ấy là người duy nhất không sợ tôi."
"Còn tôi thì sao?" Quan Tự hỏi đùa.
"Cậu không tính." La Nhất Mộ nói. Quan Tự như hình ảnh phản chiếu của La Nhất Mộ trong gương, cho nên đối với La Nhất Mộ, có đôi khi nhìn Quan Tự cũng như soi gương, cũng vì đó mà Quan Tự hiểu rõ cô như hiểu rõ chính mình.
"Cô ấy không sợ cậu thì tại sao cậu lại trốn tránh? Nhu nhược khiếp đảm như thế không hề giống cậu, La Nhất Mộ à."
La Nhất Mộ cúi đầu, hai tay mệt mỏi xoa mặt.
Hiện tại Giản Linh không sợ, nhưng một ngày nào đó phát hiện bản chất của cô thì cũng sẽ sợ, hơn nữa tính cách nàng sôi nổi, nếu có ngày không chịu được La Nhất Mộ nặng nề vô vị, muốn rời đi, La Nhất Mộ không dám tưởng tượng mình sẽ làm ra hành động tổn thương nàng thế nào, vì vậy không bằng cứng rắn từ chối ngay từ khi bắt đầu, không cho nàng cơ hội tiến vào cuộc sống của mình.
Nhưng Giản Linh vẫn tiến vào sinh mệnh của La Nhất Mộ, dựa vào sự dũng cảm chấp nhất không kiêng dè bất cứ thứ gì, bệ vệ xông vào lòng La Nhất Mộ. La Nhất Mộ sợ sau này tổn thương nàng, lại lưu luyến sự ỷ lại và thân mật của nàng ở hiện tại, không dám chấp nhận nàng cũng không đành lòng từ chối nàng, chỉ đành không trên không dưới như vậy, duy trì khoảng cách ám muội không thể nói nên lời, thương tổn Giản Linh, cũng thương tổn chính mình.
Quan Tự nói: "Chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, cậu không thử thì làm sao biết bản thân mình đã bước ra khỏi bóng tối hay chưa."
Đầu La Nhất Mộ tựa vào cạnh cửa lạnh như băng, lòng bàn tay che khuất đôi mắt, suy sụp nói: "Nhưng tôi không thể lấy em ấy ra để thử." Sợ sau này em ấy sẽ tổn thương.
"A Mộ..." Quan Tự còn muốn khuyên cô tiếp, điện thoại của La Nhất Mộ tùy ý đặt trên bệ cửa sổ lại vang lên.
Quan Tự liếc mắt nhìn, màn hình hiện lên một chuỗi số không tên, tất cả tiếng chuông của La Nhất Mộ đều là mặc định hệ thống, chỉ có cái này là cài nhạc nền vô cùng đáng yêu, nghe mà trái tim tan chảy, hoàn toàn không hợp hình tượng giáo sư nghiêm túc bình thường của La Nhất Mộ, cũng không biết là tìm từ trong góc nào ra tiếng chuông điện thoại đáng yêu như vậy.
La Nhất Mộ tên này thực sự là dối lòng.
Quan Tự rất thương cảm cho cô, nhưng nghe tiếng chuông mềm mại đáng yêu như thế, thực sự thương không được, trái lại có hơi không nhịn cười được.
"Giản Linh gọi?" Quan Tự hỏi.
"Ừm."
"Không bắt máy?"
La Nhất Mộ ở trong bóng tối không hề di chuyển.
Chuông reo mấy hồi, rốt cuộc ở trong bóng đêm im bặt đi, La Nhất Mộ thở phào nhẹ nhõm, ai biết chưa tới mười mấy giây nó lại vang lên. Tay La Nhất Mộ nắm thành quả đấm, gân xanh hiện lên, nhìn như đang cực lực kìm nén thứ gì.
Quan Tự không nhìn nổi cô dằn vặt chính mình, thẳng tay cầm điện thoại cô lên đặt ở bên tai, "Tôi là Quan Tự, xin hỏi có chuyện gì?"
Giản Linh không ngờ gọi cho La Nhất Mộ lại được Quan Tự bắt máy, những lời đã chuẩn bị hoàn toàn kẹt trong cổ họng, không biết nên nói gì cho phải. Những gì Quan Tự nói khi nãy còn vang bên tai nàng, giọng nói kia quá đáng sợ, đến bây giờ Giản Linh vẫn hơi sợ cô ấy.
"Em... Em tìm Mộ Mộ." Giản Linh ấp a ấp úng mở miệng.
Quan Tự thẳng thắn đặt điện thoại bên tai La Nhất Mộ, "Cô ấy tìm cậu."
La Nhất Mộ không chủ động nhận lấy điện thoại, nhưng cũng không kháng cự việc Quan Tự đặt nó bên tai mình.
"Là Mộ Mộ sao?" Giản Linh nhạy cảm nghe ra tiếng hít thở có quy luật của La Nhất Mộ ở đầu dây bên kia, âm điệu lập tức vui vẻ lên, thậm chí pha lẫn giọng mũi làm nũng, "Mộ Mộ, em buồn ngủ quá, muốn ngủ."
La Nhất Mộ không lên tiếng.
Giản Linh cũng không để ý, lại nhỏ nhẹ nói: "Em còn ở trong sân chịu lạnh đây, cửa có cái bậc, xe lăn của em không vào được."
"Chân em bị thương, cũng không lên cầu thang được, nhưng mà em thật sự muốn về phòng ngủ."
Lồng ngực La Nhất Mộ nghẹn khí, trầm giọng nói: "Tới ngay." Lập tức lần mò công tắc bên cạnh mở đèn trong phòng lên, cầm lấy một cái áo khoác đi ra ngoài, bởi vì Giản Linh trong điện thoại nói nàng lạnh.
"Lúc này thì không lo lắng cô ấy sợ cậu?" Quan Tự đứng sau lưng cô cười tủm tỉm trêu chọc.
"Biến mất tại chỗ này trước khi em ấy vào." La Nhất Mộ không quay đầu lại, nói.
Quan Tự bĩu môi, chậc, qua cầu rút ván. Nhưng cô vẫn đút hai tay vào túi chậm rãi đi ra phòng khách, dù sao không thể phá đám chuyện tốt của bạn bè.
La Nhất Mộ đi xuống lầu đón Giản Linh.
Giản Linh còn ở trong sân uống chén trà đã lạnh, nghe được tiếng bước chân của La Nhất Mộ, nàng lập tức đặt chén trà xuống rồi quay đầu nhìn cô cười xán lạn, "Mộ Mộ chị tới rồi."
Cười không hề lo lắng, còn có chút ngây thơ nữa. Tim La Nhất Mộ đập hụt nửa nhịp, mặt lạnh đi tới, choàng áo khoác mình đem lên người Giản Linh rồi lại cầm tay nàng, đúng là hơi lạnh.
"Thấy lạnh thì tại sao còn uống trà nguội." La Nhất Mộ cau mày, xoay người lại ôm nàng.
Giản Linh tiện tay ôm cổ cô, "Em ở dưới đây chờ đến phát chán mà, đã vậy còn không có ai để trò chuyện, gọi điện thoại cho chị chị lại không bắt máy." Lời nói chất chứa sự oán giận nho nhỏ, La Nhất Mộ nghe, lại giống như hờn dỗi.
Chướng khí trong ngực bị chặn ngay ở cổ họng, làm cho đuôi mắt cô đỏ chót.
"Mộ Mộ chị bị sốt à? Sao người chị nóng vậy?"
La Nhất Mộ cắn chặt răng, "Giản Linh, tôi cảnh cáo em một lần cuối, đừng trêu chọc tôi."
Giản Linh đắc ý cười trộm, "Em càng muốn chọc chị, Mộ Mộ chị định làm gì em? Em cầu còn không được."
Nói xong còn khiêu khích nhìn vào mắt La Nhất Mộ, khoảnh khắc đối diện với cô, Giản Linh sợ ngây người.
Đôi mắt La Nhất Mộ ngập màu đỏ tươi, thậm chí mơ hồ thấy được gân xanh trên trán, dáng vẻ bây giờ của cô quả thực như một con dã thú đặt con mồi của mình dưới móng vuốt, giống như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể ăn sạch Giản Linh xương cốt không chừa, tước đoạt luôn cả cơ hội kêu đau của Giản Linh.
Giản Linh sợ đến mức ngón tay cứng lại, lồng ngực run lên, không dám động đậy nữa.
La Nhất Mộ gần nàng như thế, hoàn toàn thu vào mắt sự hoảng sợ trong đôi mắt nàng, nó như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực cô, đau đến nỗi không nói nên lời.
"Em sợ tôi?" La Nhất Mộ đỏ mắt, tiếng nói khàn khàn.
"Không có, không có..." Giản Linh lắc đầu, thề thốt phủ nhận.
La Nhất Mộ lại biết, đây là trò vặt cũ của Giản Linh thôi, cô gái này giỏi lừa người đến thế, thuận miệng nói dối còn không phải bắt vào tay.
La Nhất Mộ cúi đầu, thu lại sự cô đơn đau lòng trong đáy mắt, trầm mặc ôm Giản Linh về phòng chung của hai người, đặt Giản Linh lên giường, mình thì lấy quần áo để tắm rửa rồi chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã! Chị đi đâu vậy?" Giản Linh phát hiện cô muốn đi, không khỏi hoảng hốt.
"Em nghỉ ngơi cho tốt, tôi qua phòng sát vách." La Nhất Mộ đáp.
"Không được!" Giản Linh vừa nghe vẻ mặt lập tức thay đổi, mãnh liệt lắc đầu như dùng toàn bộ sức mạnh để phản đối, "Chị đừng đi, ông Quan đã nói chúng ta ngủ chung một phòng rồi mà, sao chị lại đi? Có phải là em lại làm chuyện gì khiến chị ghét không?"
Không hiểu vì sao, Giản Linh rất sợ La Nhất biểu thị bất kỳ sự từ chối nào với nàng, chủ yếu là dáng vẻ không vui không buồn của La Nhất Mộ thật sự quá khó đoán. Lần trước La Nhất Mộ từ chối nàng, nàng đánh bậy đánh bạ lại có duyên gặp lại La Nhất Mộ mới có cơ hội được ở gần cô một lần nữa. Bây giờ không biết tại sao La Nhất Mộ lại thể hiện tư thái xa cách nàng như vậy, nếu lúc này Giản Linh lại làm hỏng chuyện, nàng thật sự không biết phải làm gì để được ở bên La Nhất Mộ, vì vậy Giản Linh rất sợ La Nhất Mộ sẽ thật sự rời đi.
"Giản Linh..." La Nhất Mộ bất đắc dĩ gọi tên nàng.
"Em không nghe!" Giản Linh lắc đầu không cho La Nhất Mộ nói tiếp, dùng cả tay chân bò đến mép giường, kéo góc áo của La Nhất Mộ sống chết không cho cô đi, "Em không muốn nghe chị nói, chị chắc chắn muốn bỏ em lần nữa, em mặc kệ, tụi mình hôn cũng đã hôn ôm cũng đã ôm rồi, chị đã là người của em, em chắc chắn sẽ không để chị chạy nữa. Chị... Chị... Nếu chị không chịu..." Giản Linh càng nói trong lòng càng oan ức, nói một hồi, viền mắt đỏ lên, nghẹn ngào, "Nếu chị không chịu, em sẽ đến trường chị làm ầm ĩ, nói giáo sư La chính nhân quân tử thật ra là một kẻ mặt người dạ thú, lừa cả thân lẫn tâm, trêu đùa em rồi ngoảnh mặt không thừa nhận, là một kẻ đạo mạo ngụy quân tử!"
Nàng nói xong, chóp mũi hồng hồng, La Nhất Mộ vốn rối loạn trong lòng, tâm tình rất kém, nhìn thấy nàng kéo áo mình chơi xấu lại không khỏi cười khẽ, vuốt đầu nàng, giọng nói ba phần bất đắc dĩ bảy phần dịu dàng, "Được, tôi ở ngay đây, không đi đâu cả." Gặp Giản Linh làm ầm ĩ, tâm trạng của La Nhất Mộ tốt hơn nhiều, khí đọng ở lồng ngực từ từ tiêu tan, cô thở dài một cái, chợt cảm thấy ung dung, lại nói: "Tôi đi rửa ráy, đi chứ?"
Câu hỏi thật cưng chiều, Giản Linh nghe mà bỗng đỏ mặt, "Đi." Nàng buông lỏng góc áo của La Nhất Mộ, không quên dặn: "Tắm xong đi ngủ ngay, không cho phép chạy qua phòng khác. Đừng nhìn bây giờ em què, có bò cũng phải nắm chị về."
"Biết rồi." La Nhất Mộ bất đắc dĩ trả lời nàng.
...
Ban đêm, hai người tắm xong rồi cùng nằm trên giường.
Đây là lần thứ hai hai người ngủ cùng một chiếc giường. Nhà của ông Quan xa hoa, cho dù là phòng cho khách thì cũng là giường đôi rộng 1m80, so với lần thứ nhất chen trên giường nhỏ ở nhà Giản Linh ôm nhau ngủ, hiển nhiên cái giường lớn này mềm mại thoải mái hơn nhiều, thế nhưng Giản Linh rất không hài lòng, cảm thấy giường lớn không sánh được giường nhỏ một mét trong phòng mình.
Không gian lớn, khoảng cách cũng rộng hơn, La Nhất Mộ ước gì cách xa Giản Linh tám trăm mét, cả người dính vào mép giường ngủ, nằm thẳng không nhúc nhích. Trong đêm đen Giản Linh sầu đến cắn răng, thầm mắng La Nhất Mộ không hiểu phong tình, hiếm khi có cái giường vật lộn thế nào cũng không sợ ngã, chị ta vậy mà thật sự chỉ đàng hoàng ngủ! Không có ý làm chuyện gì khác!
Kỳ thực La Nhất Mộ rất muốn ôm nàng.
Ý ngoài mặt chữ.