La Nhất Mộ cũng không ngờ sẽ chạm mặt Giản Linh ở nhà họ La. Sau khi từ chối rõ ràng, Giản Linh thức thời không quấy rầy cô nữa, vốn tưởng sau này sẽ không có giao thoa với Giản Linh, ai ngờ mới mấy ngày đã gặp lại, địa điểm gặp vậy mà ở nhà họ La, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của La Nhất Mộ.
La Nhất Mộ tới cùng Quan Tự sớm hơn Giản Linh nửa giờ, sau đó cùng Quan Tự chúc thọ La Thế Sâm, ở phòng sách của La Thế Sâm hàn huyên một lát mới ra ngoài. La Nhất Mộ vừa bước ra thềm cửa đã bị cái đầu không giống người thường của Giản Linh hấp dẫn, cô kinh ngạc, chẳng ngờ sẽ gặp Giản Linh khéo như vậy, kết quả nhìn kỹ lại, thật là nàng, rồi nghe thấy Giản Linh và La Miểu khắc khẩu. Mấy câu vô giáo dục của La Miểu thật sự khó nghe nhưng Giản Linh phản bác rất khắc chế, La Nhất Mộ đứng sau cửa quan sát, có thể thấy góc bàn Giản Linh đứng, lưng thẳng tắp, đôi tay sau người nắm chặt chẽ, dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ tĩnh mạch xanh lá nổi trên mu bàn tay do dùng sức quá mức.
La Nhất Mộ nhìn bóng lưng thẳng của nàng, hôm nay nàng mặc áo thun trắng mỏng, hai mảnh xương bướm hơi nhô ra từ lớp vải, lưu lại vệt bóng nhỏ ở áo thun thuần trắng của nàng, nhìn mảnh mai nhưng lại có chút khí khái thà chết đứng chứ không sống quỳ của quân tử, khác hoàn toàn tên lưu manh đầu đường trong ấn tượng của La Nhất Mộ.
Thân cô thế cô, kiên cường nhưng bất lực, không biết vì sao, miệng La Nhất Mộ nhanh hơn đầu óc một bước, ngăn cản những ngôn từ nhục nhã ác độc hơn chưa ra miệng của La Miểu.
Kỳ thật có cách tốt hơn, tỷ như làm bộ không nghe thấy đoạn đối thoại giương cung bạt kiếm của bọn họ, ra khỏi phòng, lặng lẽ chuyển đề tài, thế thì tình cảnh sẽ không đến mức xấu hổ như bây giờ. La Nhất Mộ luôn luôn bình tĩnh, nhưng khi nghe Giản Linh bị người ta mỉa mai lý trí lập tức biến mất, làm ra chuyện đường đột này.
Giản Linh nhìn La Nhất Mộ từ trong phòng ra ngoài sân rồi ngồi ở chỗ trống gần phu nhân La nhất, cả quá trình không liếc Giản Linh một cái, coi nàng như người xa lạ. Chỗ ngồi ở gia đình giàu có thường đại biểu cho rất nhiều điều, không danh không phận như Hách Tâm Nghi chỉ có thể co rút ở góc bàn; La Nhất Mộ được ngồi ở ghế gần phu nhân La nhất, đến người thừa kế dòng chính như La Miểu cũng phải ngồi sau cô, nói lên địa vị của La Nhất Mộ ở nhà họ La cực cao. Giản Linh nghĩ thầm, khó trách lần đầu tiên thấy chị ta đã cảm nhận được sự cao quý không giấu nổi, thì ra thật sự là tiểu thư nhà giàu, dân đen phố phường như mình không trèo cao được.
Trường hợp này giả bộ không quen thì hay hơn, La Nhất Mộ ra vẻ không biết Giản Linh, Giản Linh cũng biết ý phối hợp, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không tranh luận với La Miểu. La Miểu điên đầu vì bị mắng nhưng ngại La Nhất Mộ ở đây nên không nói gì nữa, chỉ có thể tạm nhượng bộ, an tĩnh lại.
Trận chiến chưa bắt đầu đã bị bóp chết trong nôi, ba cô sáu bà nhà họ La chờ xem diễn thấy không đánh nên rất thất vọng, nói chuyện nhà với người bên cạnh, dời lực chú ý khỏi người Giản Linh. Chỉ có La Miểu còn tức tối vẫn đang suy nghĩ cách làm khó Giản Linh, mặt bàn lần nữa náo nhiệt.
"Tiểu Mộ, cha mẹ cháu có khỏe không?"
"Cảm ơn bà cả quan tâm, cha mẹ rất tốt ạ. Chỉ là quá bận việc nên bỏ lỡ tiệc mừng thọ của anh họ, cũng không thể đến hỏi thăm bà."
"Tính ra đã mười mấy năm ta không gặp cha mẹ cháu. Ai, nếu ông cả và ông nội cháu còn khoẻ mạnh, Thế Sâm và cha cháu chắc sẽ thân thiết hơn. Đều là anh em nhà họ La mà hai người chúng nó còn xa lạ hơn người dưng."
"Cha mẹ cháu cũng nhớ bà cả, Tết năm trước còn nói muốn đưa bà đến chỗ họ chơi vài ngày, chỉ là sợ bà tuổi lớn không thể ngồi máy bay."
Giản Linh nghe La Nhất Mộ và phu nhân La nói chuyện phiếm, có thể đoán ra ông nội của La Nhất Mộ và chồng của "bà cả" là anh em, nói như vậy La Nhất Mộ và "chú La" trong miệng Hách Tâm Nghi là anh em họ, khó trách địa vị cao như thế, nhẹ nhàng một câu là La Miểu không dám cãi. Tích cực lên, nếu tương lai có một ngày Hách Tâm Nghi thật sự vào cửa nhà La, theo bối phận Giản Linh còn phải kêu La Nhất Mộ là "cô".
Một cái bàn dài gồm mười mấy người, đều có bạn nói chuyện phiếm, mỗi chỗ Hách Tâm Nghi lạnh lẽo, ôm bụng lớn ngồi ở không gian hẹp hòi, chật đến mức xương cốt khó chịu nhưng vẫn không dám nhúc nhích, sợ chọc bà cụ không vui. Giản Linh nhìn không lọt mắt, thì thầm: "Khó chịu thì sao không về nghỉ ngơi?"
Bà bầu dễ nóng, thời tiết hôm nay thì bí bách, trán Hách Tâm Nghi đã đổ mồ hôi mỏng. Mụ rút một tờ khăn giấy lau mặt, miễn cưỡng cười nói: "Trường hợp quan trọng, chú La của con còn chưa đến, mẹ về trước không hay." Nói, lại lau mồ hôi.
"Tôi đã đáp ứng yêu cầu của bà, bây giờ hết việc của tôi rồi, tôi đi được chưa?"
"Đợi thêm chút, chú La của con sắp tới rồi, ông ấy muốn gặp con. A Linh, con gặp mặt ông ấy một lần thôi." Hách Tâm Nghi nhẹ giọng van nài.
Giản Linh nhìn vẻ mặt khó chịu mà sợ hãi của mụ ta là muốn cười, ôm một bụng lửa phát không ra, đi cũng chẳng được, dứt khoát lấy cớ ăn nhiều tiêu thực rời bàn trước, khi nào Hách Tâm Nghi kêu nàng thì nàng về, mắt không thấy tâm không phiền.
Ra sân, bên ngoài là hoa viên, ở giữa còn có suối phun, vừa lúc che khuất ánh mặt trời chói chang lưu lại bóng mát. Giản Linh ngồi cạnh suối chơi game. Gần hai giờ chiều, trong hoa viên không có ai, Giản Linh trốn ở bên suối vừa mát mẻ vừa yên tĩnh, một mình vui vẻ tự tại, chỉ muốn ở đây hết buổi chiều nhưng lại gặp phiền toái.
"Mày là Giản Linh?" Hai gã đàn ông không biết từ đâu bước ra, một cao một thấp, mặc quần áo lao động và mũ rơm của người làm vườn, da đen thui, nhe răng vàng khè đứng cười trước mặt Giản Linh. Vì quanh năm suốt tháng hút thuốc mà người thoảng mùi hôi hám.