Chàng trai đi tới chỗ Giản Linh, rất lễ phép gật đầu với nàng, "Chào chị Linh, tôi là Vu Dương, bà Hách bảo tôi tới đưa đồ cho chị."
Giản Linh cắn ống hút, lười nhác nâng mí mắt cười nhạo, "Chị Linh?"
Vu Dương lập tức xấu hổ, sau đó cười làm lành nói: "Là tôi đường đột. Cô Giản, bà Hách sai tôi giao mấy thứ này cho cô, bà ấy nói đây là quần áo chuẩn bị cho yến hội hôm thứ bảy, còn có quà cho ngài La."
Giản Linh nhìn lướt qua, chừng năm sáu cái túi mua hàng, đều dán nhãn hàng hiệu. Nàng không nhận mà quay đầu kêu Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu vừa nghe bà chủ gọi lập tức chạy ra, "Chị Linh có chuyện gì ạ?"
"Đem đồ trên tay cậu ta vào." Giản Linh uống sữa bò, nhếch môi với Vu Dương.
"Vâng." Tiểu Lưu lanh lẹ nhận mấy cái túi trong tay Vu Dương, khoảnh khắc thấy nhãn hiệu cậu ta sợ tới mức chân mềm. Anh bạn à, đống này tốn bao nhiêu tiền đấy? Bốc đại một cái túi chắc đã bằng nửa năm tiền lương, cậu ta không dám sơ suất, cầm vào nhanh chân tìm chỗ để, không dám rời tay tấc nào, sợ đánh mất.
Giản Linh thấy Vu Dương đưa đồ xong vẫn đứng tại chỗ, cũng mặc kệ anh ta, mắt chẳng liếc anh ta một cái đã xoay người vào tiệm nhưng bị Vu Dương gọi lại.
"Còn có chuyện gì?" Giản Linh quay đầu hỏi.
"Bà Hách nói hiện tại bà ấy không tiện qua lại, không thể thường xuyên tới thăm cô nên vô cùng mong nhớ, hy vọng cô Giản có thời gian có thể gọi cho bà ấy, bà ấy muốn nghe giọng con gái."
Giản Linh cười nhạt, "Có cậu mà bà ta còn tịch mịch?"
Mặt Vu Dương cứng đờ, ngượng ngùng cười cười, "Cô Giản đang nói gì đó, tôi không hiểu."
Giản Linh lại thoải mái nói: "Cậu chẳng phải nhân tình của bà ta sao? Hai người kết hợp vét bao nhiêu tiền ở chỗ đại gia đương nhiệm của bà ta rồi? Lại tòm tem sau lưng ông già kia mấy lần? Nói câu này hơi khó nghe, thứ trong bụng bà ta chưa chắc là của ông già đâu."
Vu Dương như bị giẫm vào chân, mặt bỗng xám trắng. Giản Linh lười nói nữa, xoay người vào tiệm, châm chọc mà nghĩ đúng là ngựa quen đường cũ, hơn hai mươi năm rồi mụ đàn bà kia vẫn giữ cái tính này.
Giản Linh đi ngang qua kệ, Tiểu Lưu như trút được gánh nặng mà đưa cho Giản Linh mấy cái túi có thể đắt hơn mười vạn. Giản Linh dòm cũng không dòm xách thẳng lên lầu giống như không hề để bụng đến vật trong tay.
Sau khi lên lầu nàng để đại túi lên bàn trà phòng khách, tựa vào sô pha chơi game, tâm trạng không tốt nên chết ba mạng. Phiền lòng ném điện thoại sang một bên, Giản Linh quay đầu nhìn mớ túi, thuận tay cầm một cái đặt lên đùi, mở ra xem đồ bên trong.
Một chiếc đồng hồ nam cao cấp khoảng năm sáu vạn, là quà sinh nhật mụ kia bảo Giản Linh đưa cho "chú La" trong miệng mụ.
Giản Linh trào phúng hừ một tiếng, xem ra bây giờ mụ đã trèo lên cành cao. Lúc trước còn xin mượn tiền Giản Linh nay đã mua đồ năm sáu vạn. Nàng thả đồng hồ lại trong túi rồi mở mấy cái khác xem, có một cái đầm hồng nhạt, kiểu dáng thục nữ rất bồng bềnh rất thuỳ mị, còn có một đôi giày cao gót màu nhạt và nguyên bộ trang sức châu ngọc để Giản Linh mặc khi dự tiệc sinh nhật của lão già.
Giản Linh ném đầm, giày cao gót, tất cả châu báu trang sức vào túi, đá vào dưới sô pha, định hôm nào bán lại kiếm chút tiền tiêu. Nàng nghĩ: mụ ta còn chả biết mình không mặc đầm và giày cao gót, đồ cũng mua đại, hoàn toàn không vừa, vậy mà cũng dám tự xưng là mẹ của mình, còn luôn miệng nói nhớ mình?
Bản chất của mụ là vậy, lúc nào cũng chỉ biết bản thân mình.
Khi bé Giản Linh còn đau lòng, bây giờ thấy mấy thứ này, gợn sóng cũng không có.
…
Ngành của La Cần chỉ có một tiết luật kinh tế một tuần, nhưng La Nhất Mộ chắc chắn không. Giản Linh muốn đến gần La Nhất Mộ, vừa đe dọa vừa dụ dỗ La Cần bảo cậu ta đưa nàng thời khoá biểu khác của La Nhất Mộ. Luật kinh tế ngoại giao, môn tự chọn của nghiên cứu sinh năm nhất, thời gian học ba buổi một tuần hai giờ tới ba giờ bốn mươi, là La Cần dùng một chầu BBQ moi ra từ đàn anh nghiên cứu sinh của cậu ta, mặt dày xin Giản Linh trả tiền hộ. Giản Linh mắng cậu ta tham tiền nhưng vẫn chuyển khoản cho cậu ta.
Giản Linh ngụy trang thành sinh viên trà trộn giữa một đám thiếu nam thiếu nữ năm hai nghe giảng bài có vẻ chói mắt, xen vào đám nghiên cứu sinh năm nhất chịu đủ các bài luật tàn phá thì trông rất trẻ trung. Bọn họ nhỏ hơn Giản Linh hai ba tuổi nhưng mặt đầy tang thương, thoạt nhìn còn lớn hơn Giản Linh.
Giản Linh vào phòng học, theo thường lệ đoạt chỗ gần bục giảng ở hàng đầu, có nam sinh đầu đinh đi rót nước ngang qua chỗ Giản Linh phát hiện lạ mặt, nhân từ nhắc nhở nàng: "Bạn học, đây là tiết chuyên khoa của nghiên cứu sinh, bạn đi nhầm rồi sao? Phòng học của sinh viên ở cách vách."