Trương Thiên cẩn thận đi ngang qua, trở về thay ban cho Cốc Mãn Thương.

Mãi cho đến khi trời sáng, những người khác mới lục tục tỉnh lại.

“Bữa sáng có bánh bao, bánh bột mì, mì sợi…”

Thời tiết nóng, mấy người mang theo lương khô đủ ăn một ngày, để bảo đảm nhân viên đi công tác khoẻ mạnh, xưởng sữa có cung cấp bữa ăn trị giá ba đồng mỗi hàng cho nhân viên đi công tác.

Trương Thiên chấp nhận được giá đồ ăn trên tàu, cô gọi một bát mì thị, tốn ba đồng, sức ăn của Trương Tương và Cốc Mãn Thương lớn, mỗi người ăn hai bát.

Toa ăn trên tàu chật kín người, Trương Thiên mang theo hộp sứ mình mang theo đi mua cháo, lại mua thêm vài cái bánh bột mì mang về cho Giản Thuý Hoa.

“Nếu hai người ăn không đủ, tôi sẽ đến nhà ăn mua thêm, dù sao toa của chúng ta rất gần toa ăn.”

Trương Thiên đặt cái hộp trước mặt Giản Thuý Hoa, rồi để bánh bột mì xuống.

Hai mẹ con đều bị thương ở cổ, bác sĩ đề nghị không nên tùy ý đi lại, để tránh miệng vết thương rách.

Nhưng Giản Thuý Hoa vội vã trở về, bác sĩ băng bó vết thương xong thì lên tàu hoả, nhưng đồng thời miệng vết thương cũng mang đến chút bất lợi.

DTV

Trương Thiên phải chen chúc đến toa ăn, nếu như vậy miệng vết thương của hai người kia sẽ rách ra, vậy nên cô đã chịu trách nhiệm đưa cơm.

Dù sao cũng đã giúp, không bằng giúp đến cùng, hơn nữa cũng là việc tiện tay.

“Em gái, thật sự cảm ơn em, nếu không có em, hai mẹ con chị không chỉ không giữ được mạng, kiếm sống cũng là vấn đề.”

Giản Thuý Hoa cảm kích nói cảm ơn, Trương Thiên ngăn lại: “Không cần cảm ơn, gặp chuyện bất bình rút d.a.o tương trợ, cũng là vận may, tôi chỉ tiện tay mà thôi.”

“Cảm ơn chị Tiểu Thiên, chờ đến nhà ông ngoại, em sẽ cho chị ăn bánh nhân đậu và xúc xích!” Điềm Điềm thân thiết nói.

Mặt Trương Thiên chứa ý cười, cô véo mũi Điềm Điềm: “Chị sẽ chờ.”

Ăn cơm xong, mấy người trò chuyện với nhau, trò chuyện mới biết, sáu người ngồi ở đây đều đến Đông Bắc, còn cùng một huyện!

Mà đồng thời, mấy người Trương Thiên cũng biết được người đàn ông vạm vỡ kia tên là Vu Vi.

“Quá trùng hợp!” Vu Vi vui mừng vỗ tay: “Chắc chắn chúng ta đi cùng một chuyến, đến lúc đó mua ghế gần nhau, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-604.html.]

Đi tàu hoả về quê hết gần bốn ngày, nếu ngồi xung quanh đều là người quen, tính an toàn sẽ tăng lên.

Trương Thiên thấy ý kiến này không tồi: “Vậy quyết định như thế!”

Khi đến trạm trung chuyển ở thủ đô, nhóm người mua ghế gần nhau, mọi người giúp đỡ nhau, nhanh chóng ngồi vào chỗ.

Đi đường dài, Trương Thiên vì giải sầu, còn mang theo bài tú lơ khơ ở siêu thị, thấy buồn thì lấy ra chơi, không ngờ chỉ lát sau đã thu hút một đám người vây xem.

“Bài này của cô không được!”

“Đổi lá khác, đừng đánh lá đó!”

“Tôi đã nói đánh lá đó không được, thua rồi đúng không?”

“Cô đi, cô đi!”

“Được rồi!”

Bốn người chơi bài tú lơ khơ, đánh địa chủ, những người khác thay nhau thua, chỉ có Trương Thiên giữ nguyên phong độ, cuối cùng vì mệt mới chủ động nhường vị trí.

“Mọi người chơi tiếp đi, tôi đến nhà ăn mua đồ.”

Đúng lúc đến giờ ăn trưa, Trương Thiên gọi đồ ăn đơn giản, ngồi ở trong toa ăn, sau đó mới trở về chỗ ngồi.

Dọc theo đường đi vẫn vui vẻ như vậy, thỉnh thoảng Trương Thiên sẽ lấy sách vở ra ôn tập, hoặc là nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Không thể không nói, cuộc sống chậm chạp như vậy thật sự thoải mái.

Rất nhanh đến trạm cuối.

“Mọi người đi theo tôi, tôi quen thuộc bên này!” Vu Vi nhiệt tình đi phía trước, dẫn theo mấy người tìm được bến xe, mua vé, hoàn thành lịch trình cho mỗi người.

Không thể không nói, đây chính là một ân huệ lớn.

Bởi vì nhà ga cách xa bến xe, đi đường phải mất nửa tiếng.

Nếu không có Vu Vi tìm được người giúp vận chuyển hàng gần đó, có lẽ mấy người sẽ phải tự đi.

Khi đến nơi, mấy người tạm biệt nhau, hẹn lần sau có thời gian nhất định phải đi ăn cùng nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play