Trương Tương và người đàn ông cao mét tám bên cạnh đè người đàn ông trung niên lại, dùng dây thừng trói c.h.ặ.t c.h.â.n tay ông ta.

Lúc này những người khác cũng nhanh chóng phản ứng, người thì đi bắt người, người thì đi an ủi, quần chúng xem náo nhiệt bên ngoài cũng thở phào, hưng phấn bàn tán với nhau.

Sau khi nhân viên phục vụ và cảnh sát canh giữ bên ngoài trói chặt người đàn ông trung niên, thu thập hung khí, lúc này mới có thời gian nhìn Trương Thiên.

“Xin chào đồng chí!” Nhân viên phục vụ vươn tay với Trương Thiên: “Lần này may mf có cô, không chỉ giúp đỡ chúng tôi bắt một gã tội phạm hung ác, còn giải cứu một gia đình.”

Trương Thiên cong môi mỉm cười.

“Đủ khả năng, đương nhiên phải ra tay giúp đỡ.”

“Hay cho câu ra tay giúp đỡ!” Một thanh niên đeo kính mắt đứng bên cạnh kích động lên tiếng, bút máy trong tay không ngừng viết cái gì.

Trương Thiên đoán đối phương là phóng viên hoặc người sáng tác văn học, không quan tâm đến anh ta, cô nhìn nhân viên phục vụ.

“Số tiền của đồng chí Giản Thuý Hoa vẫn trong người phạm nhân kia, làm phiền anh lấy giúp.”

Vừa rồi cô quá tập trung, bây giờ chân mềm nhũn không đi được.

“Còn nữa vừa rồi đồng chí Giản Thuý Hoa và con gái cô ấy đều bị thương, cần khử trùng, băng bó miệng vết thương, nhìn xem có nghiêm trọng không.”

Nhân viên phục vụ sửng sốt, lập tức đi qua, lấy tiền trong túi người đàn ông trung niên ra, cùng với một nghìn đồng vừa rồi.

“Rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô, đây là tiền của nữ đồng chí này, làm phiền cô cầm giúp.”

“Ngoài ra nhân viên y tế cũng đang trên đường, sắp đến rồi.”

Trương Thiên nhận lấy, sau đó mở túi tiền đeo trên cổ của Giản Thuý Hoa ra, nhét tiền vào trong đó.

Cô nhìn đồng hồ, hỏi nhân viên phục vụ: “Xin hỏi tàu hoả sẽ dừng ở trạm bao lâu?”

Nếu quá muộn, thời gian đến Đông Bắc sẽ phải thay đổi.

“Có lẽ phải dừng ở đây nửa giờ, các cô có thể xuống xe nghỉ ngơi một lát, khi tàu hoả xuất phát, tôi sẽ thông báo cho mọi người.” Nhân viên nói xong thì đi ra ngoài ghi chép với cảnh sát.”

DTV

“Òng ọc~”

Trương Thiên nhìn bụng, rồi lại nhìn Cốc Mãn Thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-603.html.]

“Cho tôi một cái bánh bột ngô, tôi đói bụng.”

Cốc Mãn Thương, Trương Tương: “…”

Đâu làm gì được? Ai bảo cô là xưởng trưởng.

Cốc Mãn Thương bất lực lấy bánh đậu vợ làm ra, nhìn xưởng trưởng ăn như hổ đói, anh ta đưa một cốc nước qua.

Tàu hỏa dừng nửa tiếng, Trương Thiên như làm khỉ nửa tiếng.

Lúc này lòng hiếu kỳ của mọi người đều tăng lên, Trương Thiên vốn định lấp đầy bụng sẽ ngủ một giấc, kết quả quần chúng ăn dưa bên cạnh vây quanh cô hỏi không ngừng, cho đến khi Trương Thiên giải đáp hết thắc mắc mới rời đi.

“Xưởng trưởng, tính tình của cô tốt quá.” Cốc Mãn Thương ngồi bên cạnh nhẹ giọng oán giận.

Khi ở nhà xưởng, xưởng trưởng sẽ không tốt tính chịu đựng cơn buồn ngủ để giải đáp vấn đề.

Trương Thiên mỉm cười: “Ra bên ngoài, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể không gây xung đột thì không gây xung đột, bây giờ giải đáp nghi vấn trong lòng bọn họ, sau đó sẽ im lặng.”

Nếu cô đang ngủ, bỗng bị người khác đánh thức, cô thật sự sẽ mắng chửi người.

Cô ngáp, lấy áo khoác đắp lên người.

“Tôi ngủ một lát, các anh trông hành lý, cẩn thận bị người ta ăn trộm đồ.”

“Được, cô ngủ đi.”

Chờ Trương Thiên tỉnh ngủ, thì trời đã tối rồi.

Bên ngoài tàu hoả tối đen, thỉnh thoảng sẽ hiện lên một vài tia sáng, bên trong tàu hoả chỉ còn vài ngọn đèn nhỏ yếu ớt.

Trương Tương và một người đàn ông vạm vỡ một mét tám bên cạnh Trương Thiên nhắm mắt ngủ say, đối diện là mẹ con Giản Thuý Hoa đã được băng bó cổ, cùng với Cố Mãn Thương cố gắng mở to mắt trông đồ.

“Tôi đi vệ sinh, khi tôi trở về thì anh ngủ, tôi canh đồ.” Trương Thiên nói.

Cốc Mãn Thương lắc đầu, cố gắng giữ tỉnh táo.

“Được.”

Có khá nhiều người ngồi ở lối đi, ngay cả bên ngoài nhà vệ sinh cũng rất nhiều người nằm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play