“Cô ấy chỉ là bạn gái của em, không phải vợ, đương nhiên về ký túc xá của mình rồi, hơn nữa cô ấy còn phải giúp sửa phim, đâu có thời gian ở đây chờ em.”

Cô quay người về phòng nghỉ ngơi.

Nhà có nhiều phòng, Trương Hồng Binh ở lại trong nhà, Trương Quốc Khánh và Triệu Khoan thì về trường.

Sáng hôm sau không có tiết học, Trương Thiên ngủ nướng một giấc mới dậy.

Buổi sáng Triệu Tùng có tiết nên đã ra khỏi nhà từ sớm, chỉ để lại bữa sáng đã làm sẵn trên bàn.

Đợi Trương Thiên ăn xong bữa sáng, cô ngồi trên ghế sofa ngẩn ngơ một lúc lâu rồi mới bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Sau khi dọn dẹp xong, cô cũng ra ngoài.

Bữa trưa được giải quyết ngay tại căn tin trường, sau đó cô về ký túc xá nghỉ ngơi, tình cờ gặp Khâu Tuệ Lệ đang đọc sách trong phòng.

“Cậu về rồi à.” Khâu Tuệ Lệ nhìn Trương Thiên cười rạng rỡ nói.

Trương Thiên gật đầu, hỏi cô ấy:

“Bạn trai cậu đã làm thủ tục chưa? Trường học mà anh ta thích đã đồng ý cho anh ta nhập học chưa?”

“Có rồi!” Khâu Tuệ Lệ cười rạng rỡ nhưng lại mang theo chút lo lắng:

“Là một trường đại học ở California, bên đó đã đồng ý rồi. Phục Lê vẫn cần xử lý vài giấy tờ bảo lãnh tài chính, đang xin nghỉ học tạm thời, hình như hơi khó khăn.”

“Bình thường thôi, dù sao cũng không có tiền lệ mà.” Trương Thiên an ủi.

Lúc này trong nước mới vừa bắt đầu cải cách mở cửa, về việc du học tự túc không có bất kỳ chính sách, tài liệu hay kinh nghiệm nào để tham khảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-576.html.]

Phục Lê có thể nhanh chóng nhận được thông báo nhập học từ trường đại học nước ngoài là nhờ anh ta đã nộp đơn từ vài tháng trước, bây giờ bên đó thông báo, anh ta mới có thể xin hộ chiếu từ tổ chức và ra nước ngoài.

Trương Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này không liên quan nhiều đến mình nên bỏ qua không bận tâm.

Đợi đến khi học kỳ này kết thúc, bắt đầu kỳ nghỉ hè, thủ tục của Phục Lê vẫn chưa hoàn thành.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, trước tiên là đi mua vé, sau đó thu dọn đồ đạc về nhà.

So với lúc khởi hành, bây giờ huyện Thuần đã có sự thay đổi rõ rệt.

Trương Thiên ngồi trên xe nhìn ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ, cứ mỗi khoảng cách lại có những xưởng sản xuất lớn, trên đường còn thỉnh thoảng có những công nhân mặc đồng phục xanh lam đi ngang qua, gương mặt nam nữ đều rạng rỡ niềm vui, vừa đi vừa trò chuyện.

“Nhiều người thật, sao năm nay chỗ mình lại mở nhiều nhà máy thế nhỉ?” Trương Hồng Binh thò đầu ra ngoài cửa sổ, bị Trương Thiên túm tóc kéo vào.

“Cải cách mở cửa, không còn hạn chế nữa, phía trên muốn phát triển kinh tế mạnh mẽ. Nước mình có lực lượng lao động dồi dào, rất thích hợp phát triển công nghiệp dây chuyền, vừa giải quyết vấn đề việc làm lại thúc đẩy phát triển kinh tế, vậy nên mới tăng thêm nhiều nhà máy như thế.” Trương Thiên nói bâng quơ.

Còn một lý do rất quan trọng nữa là lao động giá rẻ của trong nước có thể giúp các nhà tư bản nước ngoài tiết kiệm rất nhiều chi phí, giúp họ kiếm được nhiều tiền hơn. Vì vậy nhiều đơn đặt hàng công nghiệp được giao cho nước họ, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến công nghiệp trong nước phát triển nhanh chóng trong giai đoạn này.

Trương Hồng Binh sờ đầu, như hiểu ra điều gì đó:

“Không biết bây giờ xưởng sữa của mình mở rộng đến đâu rồi?”

Trương Thiên cười, nếu theo kế hoạch sản xuất mà cô đã lập ra từ năm ngoái, chắc chắn bây giờ quy mô của xưởng sữa đã khá lớn rồi.

Sau một giờ đi xe, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy quê nhà vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, cùng với những công trình công nghiệp đồ sộ.

Khi xuống xe, Trương Hồng Binh và mấy người khác vẫn không dám tin vào những gì trước mắt.

“Trời ơi, chỗ này lớn quá!” Trương Quốc Khánh trợn to mắt thốt lên.

DTV

Dù Trương Thiên đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô vẫn không thể không cảm thấy ngạc nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play