Trương Mạch Đa trình bày xong, chú ấy để mọi người có thời gian thảo luận.
Sau khi mọi người thương lượng xong, họ lần lượt tiến hành việc đăng ký và thanh toán theo giá cả thực tế hiện tại.
Đợi khi hai mươi sáu hộ gia đình ngồi yên ổn về vị trí, cuối cùng nhóm cán bộ đại đội cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Bên phía cảnh sát đã tìm được Triệu Hữu Đức chưa.”
Đội trưởng đội hai Chu Hưng Quốc hỏi Trương Mạch Đa.
Trương Mạch Đa nhìn về phía Trương Cốc Mãn.
“Vẫn chưa bắt được, nhưng nghe nói có người thấy anh ta chạy về phía Nam, cảnh sát đã đuổi về hướng đó rồi, giờ đã tới tỉnh bên.”
Trương Cốc Mãn đáp.
“Chạy về phía Nam ư.”
Trương Mạch Đa cau mày:
“Hy vọng có thể bắt được cậu ta sớm chút, bắt cậu ta phải quỳ gối nhận tội trước mặt mọi người!”
“Tại sao đại đội chúng ta lại lòi ra một kẻ như cậu ta chứ.”
Chú ấy thở phì phò:
“Cũng tại cậu ta mà năm nay chúng ta mất danh hiệu tiên tiến! Không biết sang năm được không nữa.”
Nhớ tới chuyện này là Trương Mạch Đa lại nổi giận.
Năm trước danh hiệu tiên tiến đã lọt vào tay đại đội khác rồi, chú ấy vốn tưởng năm nay sẽ đến lượt đại đội mình chứ. Nhưng vì chuyện của Triệu Hữu Đức, mấy năm gần đây, chỉ cần lãnh đạo cấp trên nhớ rõ chuyện này thì đại đội họ đừng mơ nghĩ tới danh hiệu tiên tiến!
DTV
Mấy người ngồi xung quanh an ủi chú ấy, nói không biết chừng năm sau lại đến lượt nhà mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-566.html.]
Dưới sự trấn an của mọi người, cuối cùng cơn giận của Trương Mạch Đa cũng vơi đi bớt.
Chú ấy chửi thầm trong lòng, hy vọng Triệu Hữu Đức vừa bước chân ra cửa là gặp chuyện! Uống nước thì bị sặc chết!
Cũng không biết là do lời nguyền rủa của Trương Mạch Đa quá lợi hay hay do có quá nhiều người nguyền rủa Triệu Hữu Đức, tóm lại là Triệu Hữu Đức đã thật sự xảy ra chuyện.
Tại bệnh viện X ở thành phố tỉnh bên.
Cảnh sát A đỡ cảnh sát B – người mà trông vặn vẹo khổ sợ, đau đớn bước vào phòng khám bệnh, miệng cứ liên tục lải nhải không ngừng.
“Tôi đã bảo đừng ăn rồi mà anh vẫn cố ăn! Cái màn thầu đó đã để được một tuần rồi, cứng đến mức cầm đi đập đá được, lại còn bị rơi xuống đất nữa chứ, không biết trên đó có bao nhiêu vi khuẩn. Giờ thì hay rồi, tiêu chảy cả đêm, ruột của anh sắp bị lôi ra ngoài đến nơi đấy!”
Cảnh sát B nén giận, nhìn đời bằng đôi mắt ai oán nhưng cũng không dám mở miệng. Anh ta sợ chỉ cần mình buông lỏng chút thôi là sẽ không khóa được cửa sau.
Cũng may bác sĩ cũng gặp tình trạng này nhiều nên chỉ kê thuốc, sau đó đưa cho cảnh sát B một bình nước. Còn chưa uống hết bình nước, các triệu chứng của anh ta đã giảm nhẹ đáng kể.
“Anh ngồi đây đi, tôi đi mua ít cháo cho anh.”
Cảnh sát A dặn dò đồng nghiệp, sau đó cầm tiền chạy ra ngoài.
Đợi đến khi cảnh sát A bưng cốc cháo về, khi đi ngang qua cửa phòng cấp cứu, đôi tai nhạy bén của anh ta đã tóm được cái tên nhạy cảm.
“Không ngờ mấy thứ như xoài mà cũng gây dị ứng được nhỉ.”
Một y tá trẻ nói với giọng điệu ngạc nhiên.
Y tá khác khẽ cười, giải thích:
“Thật ra có rất nhiều người bị dị ứng với xoài, nhưng chẳng qua là các triệu chứng của họ hơi khác nhau thôi. Có một số người thì nhẹ, ăn xong cũng không thấy gì quá khác thường. Nhưng có một số người lại bị nặng, ví dụ như đồng chí Triệu Hữu Đức này, chỉ mới ăn một lát xoài, chưa đầy một phút sau đã bị sốc rồi.”
“Cũng may lúc ấy anh ta ăn cơm ở nhà hàng khách sạn, có nhiều người xung quanh, còn có khách có ô tô nên mới đưa đến bệnh viện kịp thời. Nếu không đồng chí Triệu Hữu Đức này đã gặp nguy hiểm đến tính mạng rồi.”
Cảnh sát A nghe vậy thì lập tức chạy đến trước mặt y tá, rút giấy chứng minh thư với thái độ nghiêm túc.
“Xin chào, cho hỏi đồng chí tên Triệu Hữu Đức này ở phòng nào?”