Ông dừng lại vài giây, sau lại nói:
“Nhưng bây giờ thì không thể. Cháu cứ từ từ, đợi sau khi vụ mùa thu hoạch năm nay kết thúc mà những người đó vẫn không kiếm đủ tiền, lúc ấy cháu hẵng lấy tiền của mình ra.”
Trương Đại Ngưu vừa dứt lời, Triệu Khoan thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu:
“Cháu nghe ông.”
Sau khi thuyết phục được Triệu Khoan, Trương Thiên mới thấy nhẹ nhõm hơn. Tranh thủ lúc trời còn chưa tối, cô vội vã đạp xe về nhà.
Bấy giờ Triệu Tùng đang ngồi trong nhà đùa nghịch với chú chó, tên nó là Tiểu Hoa, được mẹ chồng là góa phụ Tôn nuôi dưỡng, bình thường bà ấy ăn gì cũng sẽ cho nó ăn cùng, vậy nên trông nó rất cao to.
“Về rồi à.”
DTV
Thấy vợ về nhà, Triệu Tùng quăng cây gậy gỗ trong tay ra ngoài, phủi bụi trên tay, dắt xe đạp vào kho để đồ giúp cô.
“Anh ăn chưa.”
Trương Thiên thuận miệng hỏi.
Triệu Tùng gật đầu:
“Ăn rồi, anh thấy tới giờ cơm mà em vẫn chưa về, biết chắc hơn năm mươi phần trăm là em ăn cơm ở nhà mẹ đẻ nên đã ăn trước.”
Đây cũng được coi như nguyên tắc chung giữa hai người.
Trương Thiên ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, sau lại đứng dậy nhìn ấm nước, phát hiện không còn nhiều nước nóng nữa, cô bèn ngồi xuống bệ bếp châm lửa đun nước.
Bấy giờ Triệu Tùng mới nhận ra mình quên đun nước, anh vội vàng chạy tới nhận việc nhóm lửa.
“Không cần, em làm là được rồi.”
Trương Thiên xua tay, đuổi chồng đi.
Đợi đến khi nước trong nồi bắt đầu ấm ấm, cô bắc ra khỏi bếp củi, sau đó ngồi trên giường đất ngâm chân.
“Sao tự dưng hôm nay em lại ăn cơm ở bên nhà vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-565.html.]
Triệu Tùng hỏi với vẻ tò mò.
Trương Thiên thở dài, cô sắp xếp lại ngôn từ trong đầu mình, sau đó mới thuật lại những chuyện xảy ra chiều nay cho Triệu Tùng.
“Thì ra là vậy.”
Triệu Tùng tỏ vẻ như bừng tỉnh, nhưng chính thái độ này của anh lại khiến Trương Thiên phải ngờ vực.
“Anh…” Cô nhìn Triệu Tùng với vẻ bất ngờ.
Triệu Tùng vội vàng giải thích:
“Hôm nay Háo Tử tới đại đội đưa đồ cho anh, lúc nói chuyện phiếm, cậu ấy vô tình nhắc đến việc nhìn thấy Triệu Khoan vào tiệm cầm đồ, tò mò không biết là Triệu Khoan cầm đồ hay muốn mua đồ nên có hỏi anh. Tất nhiên anh trả lời anh không rõ, cậu ấy cũng không hỏi thêm gì nữa, và chủ đề đó bị bỏ qua như vậy thôi. Thật không ngờ, hoá ra Triệu Khoan đổi vàng lấy tiền? Cũng to gan thật, nếu để ai đó phát hiện ra, đi giữa đường bị chặn cướp, bị đánh chắc cũng còn may.”
Triệu Tùng thở dài.
Tự nhiên Trương Thiên cảm thấy đau đầu, vừa mới khuyên nhủ được Triệu Khoan bỏ ý định đó lại phát hiện có người đã nhìn thấy cậu bé vào tiệm cầm đồ.
Thế giới này thật nhỏ bé!
“Anh dặn Háo Tử đừng nói chuyện này ra ngoài, lỡ để người khác biết thì không xong đâu.”
Trương Thiên dặn dò.
Triệu Tùng đồng ý với một thái độ vô cùng dứt khoát.
Hai ngày nữa tiếp tục trôi qua, lãnh đạo đại đội đã có sắp xếp về loại cây mà gia đình nạn nhân bị hại sẽ gieo trồng trong năm nay.
“Đây là bảng giá gốc của lương thực và rau dưa thu hoạch chỗ chúng ta trong mấy năm nay, chúng tôi đã chọn mấy loại giống trồng tốt, độ khó kỹ thuật thấp, mọi người có thể tự chọn một loại và thương lượng.”
Trương Mạch Đa ngồi trong phòng họp, danh sách được trình bày trên chiếc bảng đen trước mặt. Mỗi chữ trên đó to bằng cái nắm tay, có thể đảm bảo được rằng ai cũng nhìn rõ.
“Còn về vấn đề hạt giống và phân hoá học thì đại đội sẽ ứng trước giúp mọi người, đợi đến cuối năm, sau khi trả hết số tiền đang mượn nợ và có thể đảm bảo được cuộc sống sang năm và công việc, mọi người có thể trích một phần ra để trải lại đại đội. Miễn là trả hết số tiền vay mượn trong năm năm là được.”
Sau khi mọi người thảo luận bàn bạc, cuối cùng cũng vạch được kế hoạch.
Có sẵn mức kỳ hạn này mọi người sẽ yên tâm hơn, không nổi nóng để xảy ra vấn đề.