Trương Thiên bất lực mỉm cười, chỉ vào mấy người đang ở trong phòng thẩm vấn.

“Cháu bị mấy tên lưu manh chặn đường ạ, nhưng cháu đã đánh bại hết mấy người họ, bây giờ bọn họ đang ở bên trong bị các đồng chí cảnh sát thẩm vấn.”

“Nhưng đoàn trưởng Vương, chú đến Song Điền để công tác ạ?”

Đoàn trưởng Vương lắc đầu, khóe miệng vẫn cười nói:

“Chú bị thương nên giải ngũ rồi, cấp trên đã điều chú đến thành phố Song Điền để tiếp nhận chức vụ giám đốc xưởng sữa, chú đến đây để làm thủ tục.”

“Vậy thì trùng hợp quá.”

Sắc mặt Trương Thiên có chút kỳ lạ nhìn phòng thẩm vấn, vươn ngón tay chỉ về phía đó:

“Người đang bị thẩm vấn bên trong chính là người của xưởng sữa ạ.”

“Người của xưởng sữa phải không?”

Đoàn trưởng Vương giọng điệu lạnh lùng, nụ cười trên môi lập tức biến mất, ánh mắt có chút nặng nề.

Trương Thiên gật đầu, không chút cố kỵ nói:

“Cháu đến xưởng sữa để học tập, ai ngờ lại bị cháu trai của chủ niệm phân xưởng trêu chọc, cháu bèn nói đối phương hai câu, bị anh ta ghi hận, chặn cháu ở đầu ngõ, muốn sàm sỡ cháu. Nhưng anh ta không ngờ trên người cháu lại có ‘vũ khí’, nên đã bị cháu đánh cho bất tỉnh.”

“Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ cho cháu một lời giải thích!”

Đoàn trưởng Vương nói xong, viên cảnh sát đi lấy tư liệu cũng đã cầm tư liệu đi tới.

“Chú đi làm thủ tục trước, sau này muốn học gì thì cứ đến xưởng sữa gặp chú.”

Đoàn trưởng Vương nói với Trương Thiên.”

“Vâng ạ, cảm ơn chú Vương!”

Trương Thiên lập tức vui mừng đồng ý.

Rời khỏi đồn cảnh sát, Trương Thiên quay lại nhà khách để lấy hành lý trước, sau đó vội vã tới trạm xe.

Trải qua hành trình gần bốn giờ, cuối cùng Trương Thiên cũng về đến quê nhà.

Khi về đến nhà, vừa kịp ăn tối, ăn cơm tối no nê xong, Trương Thiên bèn kể cho người nhà về đoàn trưởng Vương mà hôm nay mình gặp, nhất thời làm dấy lên vô số suy đoán.

Trương Thiên không nói gì về việc mình bị đám lưu manh chặn ngõ, lo lắng người nhà nghe xong sẽ lo lắng.

Chỉ cần mình không nói ra thì họ sẽ không biết.

Ngày hôm sau, Trương Thiên đến huyện thành tìm anh Hai trước, cho anh ấy điện thoại của đồn cảnh sát thành phố Song Điền, giải thích rõ ràng về dùi cui điện, lúc này mới quay trở về đại đội Hồng Quang.

Buổi sáng trước khi xuất phát, cô đặc biệt bảo Trương Tiểu Mai để lại cho mình nửa thùng sữa dê, chút nữa sẽ dùng làm thí nghiệm.

Theo suy nghĩ của cô, sau khi làm nước bay hơi ở bước đầu tiên, tiếp theo sẽ phải bỏ các cục sữa vào trong lò nướng để sấy.

Tuy nhiên, ở nhà lại không có lò nướng nên chỉ có thể dùng bếp đất để thay thế.

DTV

Chỉ cần chặn cửa bếp lại, bên trong sẽ hình thành một chiếc lò nướng tự nhiên.

Trương Thiên lặp lại các bước mà mình đã thực hiện lần trước một lần nữa, lần này lại thêm hai muỗng đường trắng vào trong nồi sữa dê, khuấy từ từ trên lửa vừa và nhỏ, cho đến khi chỉ còn lại một viên sữa.

Đặt viên sữa này lên đĩa sứ tráng men mà cô tìm được, để ở giữa cửa bếp rồi chậm rãi nướng lên, thỉnh thoảng còn đổi hướng.

Sau mười phút lấy ra nhìn, gần như đã khô hẳn.

Bước tiếp theo là dùng đá nghiền thành bột.

Nửa thùng sữa dê cuối cùng chỉ thu được nửa cân sữa bột.

Trương Thiên nếm thử, vị khá ngon, vị sữa rất đậm.

Mang về nhà, lại nhờ ông bà nội nếm thử, mọi người đều cho rằng vị gần giống với uống sữa trực tiếp.

Vậy thì tiếp theo chỉ cần làm thêm một chút, sau đó thay thế bằng bột sữa dê trong không gian, mang đi gửi cho chị dâu Cả.

Bà nội Vương Nhã Tĩnh rất cảm động, muốn đến xưởng sữa giúp đỡ Trương Thiên một tay, nhưng điều này lại khiến cô vô cùng sợ hãi, vội vàng ngăn cản bà mình lại.

Nếu bà nội tới đây thì còn ‘giở trò’ thế nào được nữa?

Cuối cùng, với sự “nỗ lực không ngừng” của Trương Thiên, tổng cộng đã thu được 5 cân sữa bột.

Để gửi số sữa bột này đến Ma Đô một cách an toàn, Vương Nhã Tĩnh đã bỏ lon sữa mạch nha ở trong nhà ra, còn lấy thêm lon bánh quy Kim Kê mà Trương Thiên mua về, nhưng vẫn chưa đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play