Không lâu sau, có năm cảnh sát chạy tới, Trương Thiên lập tức nghẹn ngào kể lại chuyện vừa nãy.
“Cô làm rất tốt, chúng tôi chắc chắn sẽ thực thi pháp luật một cách công bằng và trả lại công lý cho cô!”
Trong đó có một nữ cảnh sát vô cùng đau lòng ôm lấy Trương Thiên, nhẹ giọng an ủi cô.
“Cảm ơn các đồng chí cảnh sát, tôi tin các đồng chí nhất định sẽ lấy lại công bằng cho tôi!”
Trương Thiên lau đi những giọt nước mắt ‘cá sấu’, khóe miệng nở một nụ cười biết ơn, phát ‘thẻ người tốt’ cho các đồng chí cảnh sát.
…
“Tên họ!”
“Chu Thắng.”
“Tuổi!”
“24.”
“Quê quán!”
“Số 36 đường Hòa Bình, thành phố Song Điền.”
“Mục đích bám theo nạn nhân!”
“Tôi không cố ý đi theo cô ta, tôi chỉ là tình cờ gặp được, muốn dọa cô ta một chút mà thôi!”
“Nói dối!”
“…”
Bầu không khí trong phòng thẩm vấn vô cùng căng thẳng nhưng ở văn phòng bên ngoài lại khá hài hòa.
Bởi vì Trương Thiên là nạn nhân, còn một chọi ba giải quyết được đối phương, mọi người đều rất tò mò cô đã làm như thế nào.
Trương Thiên ghi xong biên bản, trầm ngâm một lúc rồi lấy ra chiếc dùi cui điện mà lúc trước cô đã nhờ anh Hai làm ra.
“Tôi đã dùng thứ này.”
Cô giơ lên để cho mọi người xem.
“Đây là dùi cui điện, có thể phóng ra dòng điện cao thế trong giây lát, làm bất tỉnh đối phương.”
“Tôi có thể xem qua không?”
Lưu Hồng Quân - nữ cảnh sát đã đưa Trương Thiên về đồn, có chút tò mò nói.
“Đương nhiên là được ạ, nhưng chị phải cẩn thận, đừng hướng chỗ phóng điện về phía mình hoặc người khác.”
Trương Thiên giải thích các bước thao tác và các điểm cần lưu ý cho cô ấy, sau đó yên tâm giao dùi cui điện cho đối phương.
Cái dùng để làm Chu Cóc bất tỉnh là chiếc dùi cui điện ở trong siêu thị, còn chiếc dùi cui điện trên tay là trước đó khi đi mua dê sữa, để phòng vệ nên cô đã nhờ anh Hai làm cho mình một cái.
Vì làm nó, cô còn tháo dỡ chiếc dùi cui ban đầu, sau đó phải mất rất lâu mới ghép lại được.
Lưu Hồng Quân quan sát một lúc, mang theo dùi cui điện rời khỏi văn phòng.
Trương Thiên cũng không để ý, cô tin tưởng phẩm chất của các đồng chí cảnh sát.
Một lúc sau, chỉ thấy cô ấy vô cùng vui mừng chạy bước nhỏ tới.
“Đồng chí Trương Thiên, cô đã mua chiếc dùi cui điện này ở đâu vậy?”
Lưu Hồng Quân hỏi.
Trương Thiên hơi nhướng mày:
“Thứ này là do anh Hai tôi làm ra, anh ấy lo lắng cho sự an toàn của tôi nên đã bỏ công bỏ sức chế tạo ra nó.”
Biểu cảm của Lưu Hồng Quân trở nên vô cùng nghiêm túc, cô ấy trịnh trọng nói:
“Đồng chí Trương Thiên, dùi cui điện này thật sự rất hữu ích! Tôi muốn nhờ anh Hai của đồng chí Trương Thiên làm nhiều hơn một chút, các đồng nghiệp trong đồn cảnh sát của chúng tôi rất cần những món vũ khí như vậy.”
Mặc dù họ có s.ú.n.g nhưng trong nhiều tình huống không thích hợp để nổ súng, nếu có dùi cui điện này, họ có thể khống chế tội phạm tốt hơn.
Trương Thiên đương nhiên là rất sẵn lòng.
“Không vấn đề gì, để tôi trở về hỏi anh ấy chút đã, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc qua điện thoại.”
“Được!”
Lưu Hồng Quân vội vàng đồng ý, viết số điện thoại của đồn cảnh sát cho Trương Thiên.
Lúc này, ở cửa đột nhiên truyền tới tiếng ầm ĩ.
Trương Thiên nghển cổ nhìn, bỗng dưng nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc.
“Đoàn trưởng Vương?”
Đoàn trưởng Vương chính là người đã đến tuần tra đại đội trong vụ b.o.m khí độc, sau này nghe nói ông ấy đã được thăng chức, nhưng tại sao bây giờ lại gặp được ông ấy ở đây?
Đoàn trưởng Vương cũng nhìn thấy Trương Thiên, ông ấy suy nghĩ một chút, sau đó ngạc nhiên nói:
“Cô nhóc nhà đội trưởng Trương đúng không?!”
“Cháu tên là Trương Thiên ạ.”
Trương Thiên vui vẻ sửa lại.
DTV
Đoàn trưởng Vương cười lớn, vỗ vỗ vai Trương Thiên, vui vẻ nói:
“Không ngờ lại gặp cháu ở đây, nhưng sao cháu lại tới đồn cảnh sát thế?”
Khuôn mặt ông ấy lộ ra vẻ ngờ vực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT