Tuân Trinh nghe vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng nhìn ra được, Chử Diệu chính là người đứng đầu trong các thuộc hạ dưới trướng Thẩm Đường. Chỉ cần Chử Diệu chịu đứng ra nhận việc này, xem như là chuyện đã thành. Còn việc tiền trảm hậu tấu liệu có khiến vị Thẩm quân kia phật ý hay không, đây cũng xem như một phép thử nhỏ của Tuân Trinh.
Trong lòng vị Thẩm quân ấy, rốt cuộc là sinh tử của bách tính trong quan quan trọng hơn, hay năm ngàn lượng hoàng kim mới quan trọng hơn?
Nếu chỉ mê muội đắm chìm vào những vật ngoài thân mà đánh mất lòng nhân từ, vậy thì chẳng phải là minh quân, càng không phải là chủ nhân mà hắn tìm kiếm.
Có lẽ là thấy được ánh sáng của hy vọng, không khí trong trướng bỗng chốc thay đổi, bớt đi vẻ nghiêm nghị lạnh lùng ban đầu, mà trở nên nhẹ nhàng vui vẻ. Chử Kiệt thậm chí còn lấy ra mấy vò rượu ngon được cất giữ kỹ càng. Gọi là rượu ngon trân quý, thực chất chỉ là vật tư quân nhu được trị sở quận Lũng Vũ gửi tới.
Văn sĩ Văn Tâm và võ giả Võ Đảm, ngoại trừ một vài người đặc biệt, tửu lượng của họ nhìn chung đều rất khá, uống vào mấy vò mà cũng chẳng say.
Chử Kiệt mượn danh nghĩa cảm tạ Tuân Trinh, cũng lấy cớ chúc mừng hắn thuận lợi trở lại quan nội, đối phương dĩ nhiên cũng không tiện từ chối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play