Ra khỏi Vĩnh Cố Quan, cảnh sắc dọc đường chỉ toàn những cảnh hoang vu vắng vẻ.
Trong vòng trăm dặm, gần như không một bóng người.
Thẩm Đường cưỡi Mô Tô, phơi gió lạnh suốt hai ngày, không ngờ lại đổ bệnh, hơi sốt nhẹ, uống nước nhiều hẳn, gần như lúc nào cũng ôm khư khư cái bình nước không rời tay. Vị quân y đi theo là học trò được Đổng lão y sư truyền dạy tận tình, tuy chưa có nhiều kinh nghiệm thực chiến nhưng lý thuyết đầy mình, mấy cái bệnh vặt như nhức đầu sổ mũi đều không thành vấn đề. Thẩm Đường uống hai thang thuốc, tinh thần vẫn uể oải.
Lông mày cụp xuống, đôi mắt hạnh hơi hoe đỏ.
Ôm bình nước trông hết sức vô hại và ngây thơ.
Cố Trì: “Hôm nay chủ công thấy sao rồi?”
Giọng nói của Thẩm Đường khàn khàn, yếu ớt lầm bầm: “Khá hơn hôm qua một chút, nhưng vẫn khó chịu, người cứ uể oải chẳng muốn động đậy, sáng dậy còn chảy máu cam nữa… Người khác còn chưa bị thay đổi khí hậu, ta vừa ra khỏi quan đã đổ bệnh rồi…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT