Câu này vừa dứt, linh đường tức khắc lặng ngắt như tờ.
Sứ giả đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời của Địch Hoan.
Cái gọi là “đồ vật” chính là chỉ y phục hoặc vài thứ lặt vặt, nói chung không phải là con người. Trước mặt sứ giả mà vòng vo sỉ nhục bào muội của đương kim quốc chủ như vậy, lời này của Địch Hoan khác nào tát thẳng vào mặt người ta. Sắc mặt của sứ giả lập tức tối sầm lại.
Hắn lập tức thay đổi thái độ nịnh hót lấy lòng ban nãy, ngược lại còn ra vẻ kẻ bề trên, ngạo mạn cười lạnh: “Địch lang thân không có lấy một tấc công lao, dựa vào đâu mà dám khinh thường vương cơ? Dù là sấm sét hay mưa móc cũng đều là ân huệ của quân vương, vương cơ đã để mắt tới ngươi, ngươi nên lấy thân phụng dưỡng mới phải!”
Địch Nhạc suýt chút nữa cũng nhịn không nổi mà bộc phát.
Địch Hoan giơ tay ngăn hắn lại, bình thản nói: “Theo quốc luật, thê mất, phu phải chịu tang mười hai tháng. Nay thi thể thê tử của ngô còn chưa qua đầu thất, vương cơ đã sai sứ giả tới cửa, một là khinh thường pháp luật, trái với luân thường đạo lý; thứ hai —— cái chết của thê tử ngô còn có nhiều uẩn khúc.”
Lời còn lại không cần nói ra, chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm băng giá nhìn sứ giả, như thể đang nhìn một xác chết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT