Lần thứ n+1 Thẩm Đường muốn nhảy lên và làm phẫu thuật mở đầu Kỳ Thiện ra, nhưng nghĩ đến chút tình nghĩa bạn bè còn sót lại giữa họ, cô đành phải kìm nén. Cô ép mình nuốt giận mà nói: “Hừm, tại sao hắn lại giận dữ chứ? Ta vẽ tốt như thế này mà…”
Kỳ Thiện: “…”
Giờ thì hắn đã có thể chắc chắn một điều.
Gu thẩm mỹ của Thẩm tiểu lang quân này đúng là khác với người bình thường.
Hai người cứ thế trừng mắt nhìn nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Cuối cùng, Kỳ Thiện đau đầu đến mức xoa xoa thái dương, né tránh ánh mắt tràn đầy tự tin và chính nghĩa của Thẩm Đường. Hắn đã từng gặp nhiều người tự tin, nhưng chưa bao giờ thấy ai tự tin đến mức này.
Tại sao vẽ tệ đến thế mà vẫn có thể tự tin đến vậy?
Biết rằng việc tranh luận trực tiếp sẽ chẳng đi đến đâu, Kỳ Thiện đành chuyển sang chiến thuật "Vu hồi". Hắn chỉ vào tác phẩm của Thẩm Đường trên bàn, giọng điệu trở nên sâu sắc, hỏi một câu chí mạng: “Ngươi có thể vẽ giỏi cỡ nào cũng không quan trọng, nếu vị quan nhi kia không thích, ngươi có nhận được tiền công không?”
Câu nói ấy như thức tỉnh Thẩm Đường: “…”
Đúng rồi, khách hàng không hài lòng thì cũng không được.
Cô liếc nhìn Kỳ Thiện, trong lòng không khỏi thắc mắc: “Làm sao ngươi biết chắc rằng vị quan nhi đó có cùng gu thẩm mỹ với ngươi, không biết đánh giá cái đẹp?”
Cô cố nuốt lại bốn chữ “thẩm mỹ lệch lạc”, không dám thốt ra.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Không phải vì cô sợ Kỳ Thiện, không dám đấu khẩu với hắn, cô thu lại lời nhận xét hoàn toàn là vì nghĩ đến 'mặt mũi' (thù lao) của khách hàng.
Kỳ Thiện hít sâu một hơi, cười nhạt với vẻ mỉa mai: “Người phàm trần thưởng thức cái đẹp đa phần đều giống nhau thôi.”
Còn đôi mắt của Thẩm tiểu lang quân thì đúng là ngoại lệ.
Nhưng Thẩm Đường lại hoàn toàn không để ý đến lời mỉa mai trong câu nói của Kỳ Thiện, cô gật đầu với vẻ tiếc nuối, thở dài: “Càng cao siêu thì càng khó có người hiểu được. Đây chắc hẳn là cái gọi là ‘tri âm khó tìm’.”
Nói xong, cô còn thật sự lắc đầu cảm thán.
Nội tâm Kỳ Thiện như cạn lời: “…”
Thẩm Đường nhìn hai bức tranh trên bàn mà thấy đau đầu, cô bóp trán nói: “Nếu vậy… làm sao giải thích với khách hàng, à không, với vị quan nhi kia đây? Ta đâu có vẽ được kiểu tranh như ngươi.”
Kỳ Thiện hỏi: “Ngươi đã ký khế ước với chưởng quầy rồi sao?”
Nếu chưa thiêm khế, cô chỉ cần bỏ ngang không làm nữa là xong. Cùng lắm là mang tiếng xấu, sau này khó nhận được việc vẽ tranh, nhưng Thẩm tiểu lang quân không sống dựa vào việc viết lách hay vẽ tranh, có tiếng xấu cũng chẳng sao, ít nhất còn tốt hơn là tự đẩy mình vào rắc rối.
Ai ngờ Thẩm Đường lại nói: “Đã ký rồi.”
Cô thậm chí đã nhận cả tiền cọc.
Thẩm Đường lấy cái túi tiền nhỏ của mình ra, đổ từng mảnh bạc đã bị cắt nhỏ ra. Kỳ Thiện nhìn mà không khỏi cảm thán: Cậu ta lấy đâu ra can đảm nhận việc với cái kỹ năng vẽ tệ hại thế này mà còn lấy cả tiền cọc? Đúng là tự đưa mình vào thế kẹt rồi, giờ thì xem cậu ta sẽ giải quyết ra sao thôi.
“Bây giờ phải làm thế nào đây?”
Dù vẫn tự tin với kỹ năng của mình – vì đó từng là kỹ năng giúp cô kiếm sống, há có thể bị Kỳ Thiện dùng dăm ba câu là có thể đả kích được mình – nhưng Thẩm Đường cũng lo rằng dù cô vẽ đẹp đến đâu, khách hàng không chấp nhận thì cũng vô ích.
Cô ngập ngừng nói: “Hay là ta thử dò ý của vị quan nhi kia? Biết đâu hắn chính là một trong số ít ‘tri âm’ có thể phát hiện ra vẻ đẹp trong tranh của ta!”
Kỳ Thiện: “…”
Tri âm có gu thẩm mỹ vượt xa người thường ư???
Ha ha, mơ giữa ban ngày còn nhanh hơn đấy.
“Nếu thật sự không được…”
Thẩm Đường định nói “nếu không được thì cứ thử một phen, ai đánh ai cũng chưa biết rõ đâu,” nhưng cùng lúc đó, Kỳ Thiện lại lên tiếng: “Nếu không được, ta sẽ giúp ngươi vẽ để giao cho xong. Chúng ta ở Hiếu Thành nên làm gì thì cũng nên giữ thái độ khiêm tốn, có thể tránh rắc rối thì tốt hơn.”
“...Cũng được, ngươi làm hay ta làm thì cũng là một. Nhưng dù gì cũng phải nói với chưởng quầy rằng họa sư đã đổi, không thể lợi dụng ngươi được.” Thẩm Đường thoải mái đồng ý: "Để ta tả lại cho ngươi dung mạo và thần thái của vị quan nhi kia.”
Kỳ Thiện: “…”
Bao nhiêu năm rồi hắn chưa làm việc này? Ngay cả khi cuộc sống khó khăn nhất, hắn cũng chẳng mấy khi phải vẽ như thế.
Trong lòng thì thầm trách móc, nhưng đôi tai của hắn vẫn lắng nghe từng lời miêu tả của Thẩm Đường, không bỏ sót chi tiết nào, đồng thời xây dựng bố cục trong đầu.
Cảm tạ trời đất, dù kỹ năng vẽ của Thẩm tiểu lang quân rất… độc đáo, nhưng khả năng diễn đạt của cô lại không tồi. Cô nói ngắn gọn, dễ hiểu, lại quan sát rất tinh tế.
Chỉ cần nghe miêu tả là hắn có thể hình dung ra dung mạo, thần thái và tính cách của vị quan nhi kia.
Chỉ có điều—
Kỳ Thiện tinh ý nhận ra một chi tiết.
“Ngươi nói ban đầu hắn không hài lòng với ngươi?”
Thẩm Đường nghiêm túc đính chính: “Lúc đầu đúng là không hài lòng, nhưng chẳng phải vì ta nhìn quá trẻ hay sao? Có lẽ hắn nghĩ ta còn nhỏ, tay nghề không bằng những họa sư lớn tuổi khác, nhưng về sau hắn đã nhận ra sự phi thường của ta nên mới giao việc này cho ta.”
Kỳ Thiện: “Hắn nhận ra sự phi thường của ngươi là vì thấy ngươi có Văn Tâm.”
Việc nhận ra Văn Tâm và việc công nhận kỹ năng vẽ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Chưa kể, Thẩm tiểu lang quân có kỹ năng vẽ sao?
Thẩm Đường phẩy tay: “Cũng thế thôi, cũng thế thôi.”
Kỳ Thiện lắc đầu: “Một thiếu niên ở tuổi như hắn sao có thể nhận ra hoa ấn Văn Tâm của ngươi ngay lập tức được? Điều đó có gì đó không ổn. Chỉ dựa vào việc ngươi có Văn Tâm mà hắn lại giao việc quan trọng như thế, lại còn không hề kiểm tra về kỹ năng vẽ của ngươi, như thế càng không ổn.”
Văn Tâm và kỹ năng vẽ chẳng hề tương đương với nhau.
Nhưng Thẩm Đường chẳng thấy có gì lạ lùng.
“Có gì đâu mà lạ? Hắn là một trong những người có tiếng ở Nguyệt Hoa Lâu, là đầu bảng tương lai. Những khách hàng hắn gặp qua có đủ mọi kiểu người, có ai có Văn Tâm thì cũng chẳng phải điều gì bất ngờ. Ngươi không định nói rằng hắn cũng có Văn Tâm nên mới nhận ra hoa ấn của ta đấy chứ?”
Sau một thời gian sống ở thế giới này, cô hiểu rõ rằng chỉ cần sở hữu Văn Tâm, dù là loại có cấp bậc thấp nhất thì vẫn đứng trên người thường.
Nếu không bị phế hoặc gặp phải thảm họa gì đó, những người có Văn Tâm khó mà rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Nhìn dáng vẻ của vị quan nhi đó thì chẳng giống người sa cơ lỡ vận.
Kỳ Thiện chưa thể nghĩ ra điều gì kỳ lạ ở đây, hắn lại hỏi: “Ngươi nói điều kiện của hắn là phải dùng bút mực và giấy của hắn?”
Thẩm Đường đáp: “Đúng vậy.” ( truyện trên app t.y.t )
Hắn xoa trán, bảo Thẩm Đường tả lại vị quan nhi kia thêm lần nữa. Lời miêu tả của cô lần này không khác gì lần trước, nhưng hắn vẫn không tìm ra được điểm nào khiến mình băn khoăn.
Thẩm Đường khoanh tay nhìn vẻ mặt đầy suy tư của Kỳ Thiện, không khỏi thắc mắc: “Nguyên Lương, ngươi lo lắng cái gì vậy?”
Kỳ Thiện đáp: “Không phải lo lắng, mà là ta không thích sự mơ hồ.”
Hay nói đúng hơn, hắn ghét việc bản thân đang ở giữa một câu chuyện nhưng lại không thể nắm được toàn bộ tình hình. Cảm giác đó khiến hắn rất khó chịu.
Nói một cách dễ hiểu, đó là dấu hiệu của việc “ám ảnh cưỡng chế.”
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Thẩm Đường đành nói: “Nếu ngươi thật sự thấy có vấn đề thì có khi đáp án lại nằm ở bút mực và giấy hắn nhấn mạnh đến.”
Một câu nói như thức tỉnh người mộng.
Kỳ Thiện đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội lấy một tờ giấy từ trong đống giấy ra, đặt lên ngọn lửa để hong khô, rồi đổ nước lên để xem có gì hiện ra không.
Thẩm Đường ngồi đó nhìn hắn “phát điên”.
Một lúc sau, cô nhắc nhở: “Có khi chuyện này liên quan đến ngôn linh đó.”
Nguyên Lương, ngươi nên nhớ, thế giới này không giống như thế giới của ta.
Đây chính là một cái thế giới phi khoa học.
Ở đây không phổ biến những phương pháp khoa học như dùng lửa nướng hay đổ nước lên như thế đâu.