Phòng trà được bài trí theo phong cách nhỏ nhắn, thanh nhã.
Trong lúc chờ vị quan nhi kia đến, Thẩm Đường ngồi nghịch tách trà trên bàn. Với bản tính hiếu động, cô không quen với sự yên tĩnh kéo dài. Thấy chưởng quầy cũng đang thả hồn theo mây gió, cô không nhịn được nữa mà hỏi ra thắc mắc mà mình đã ấp ủ bấy lâu.
“Chưởng quầy, ta có một điều muốn hỏi, không biết ngài có thể giải đáp không?”
Nghe tiếng gọi, suy nghĩ của chưởng quầy lập tức trở về thực tại, ông cười đùa: “Có gì mà không thể? Chỉ cần tiểu nương tử đừng hỏi chuyện của ta với chuyết kinh (vợ) là được.”
Thẩm Đường: "..."
Ai thèm hỏi chuyện riêng tư của ông chứ!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Chưởng quầy nhìn biểu cảm kỳ quặc của Thẩm Đường, chợt nhớ ra rằng cô vẫn chỉ là một thiếu nữ mười một, mười hai tuổi, dù có giỏi vẽ tranh bí diễn đồ đến đâu thì ông cũng không nên đùa cợt những chuyện đen tối như vậy. Ông lập tức chuyển đề tài, nói: “Tiểu nương tử vừa hỏi gì? Có thắc mắc thì cứ hỏi, ta biết gì sẽ nói nấy.”
Thẩm Đường hỏi: “Tại sao quận phủ lại khuyến khích phát triển loại hình kinh doanh này? Theo lẽ thường, quan chức phải tránh xa những chuyện thế này chứ?”
Việc chính quyền đứng ra phát triển loại hình giải trí như kỹ viện khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Chưởng quầy nghe câu hỏi của cô, ban đầu còn có chút ngỡ ngàng.
Thật ra đây là chuyện ai ai cũng biết, ngược lại, ông lại có chút bất ngờ về sự “ngây thơ” của Thẩm Đường. Nghĩ lại, tuy bề ngoài của tiểu nương tử này có vẻ sắc sảo, nhưng khí chất cao quý và bàn tay không vướng bẩn lại chứng tỏ xuất thân từ một gia đình giàu có, có lẽ trước đây được bảo bọc quá kỹ, không phải lo toan chuyện bẩn thỉu bên ngoài cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, chưởng quầy không khỏi cảm thấy có chút thương hại cho tiểu nương tử này. Có lẽ cuộc sống đã quá khó khăn nên nàng ta mới phải ra ngoài tìm việc vẽ tranh bí diễn đồ để kiếm sống. Nếu lần hợp tác này thành công, ông sẽ ưu tiên giữ lại những đơn hàng khác cho nàng ta.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Chưởng quầy nhấp một ngụm trà, rồi thở dài: “Chuyện này dài dòng lắm. Những năm gần đây thiên tai nhiều, lại thêm chiến tranh liên miên, dân chúng khổ cực. Nhà có ruộng cũng không dám trồng, trồng thì sợ thổ phỉ đến cướp, nhà không có ruộng thì càng khổ hơn, đến cái ăn cũng không có. Ngươi nghĩ mà xem, người lớn còn không đủ ăn đủ mặc thì lấy đâu ra sức mà nuôi con?”
Thẩm Đường gật đầu: “Tất nhiên là không nuôi nổi.”
Chưởng quầy tiếp tục: “Vì vậy, nuôi không nổi thì người ta hoặc là bỏ con, hoặc là bán. Quận phủ thấy vậy không ổn, liền đề xuất xây thêm nhiều kỹ viện, đàn ca múa hát, bán rẻ tiếng cười. Thứ nhất là để thu hút thương khách bên ngoài, kiếm tiền, thứ hai là để sắp xếp chỗ cho đám trẻ này, thứ ba là vì thuế má quá nặng, cần bù đắp vào những chố thiếu hụt. Nếu không, khi bên trên ép nộp thuế mà quận phủ không đưa ra được, chẳng phải sẽ khó ăn khó nói sao? Làm như vậy họ nói là… một công đôi việc."
Nghe xong, sắc mặt Thẩm Đường thay đổi.
Cô cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng.
Cô hỏi lại: “Quận phủ thực sự nghĩ vậy sao?”
Chưởng quầy chỉ tay về phía trung tâm Hiếu Thành.
Ông ghé sát lại, hạ giọng nói: “Tất nhiên rồi, lệnh chiêu mộ đều được dán khắp nơi. Mấy vị quan lớn nghĩ gì, chúng ta là dân đen sao dám nói chứ. Nói thật lòng — nếu không có chiến tranh thì lấy đâu ra chuyện này! Cứ nhìn vào hiện tại mà xem, bán con vào kỹ viện lại thành ra các vị quý nhân ban ân đấy.”
Do hoàn cảnh thời thế và sự khuyến khích của quận phủ, mọi ngành nghề khác trong Hiếu Thành đều ảm đạm, chỉ riêng các kỹ viện thì ngày nào cũng làm ăn phát đạt.
Những gia đình không thể sống nổi bị ép phải bán con, nhưng số tiền thu được lại chẳng đủ chi tiêu trong một tháng. Người hưởng lợi duy nhất chính là bọn buôn người và những quản lý kỹ viện. Càng nhiều đứa con bị bán, bọn họ càng có quyền ép giá, buộc người làm cha làm mẹ phải ngậm ngùi bán rẻ con mình.
Một đứa trẻ có ngoại hình khá, nhiều lắm cũng chỉ được vài trăm văn, nhưng số phận của nó sau này ra sao thì còn tùy vào may mắn.
Chưởng quầy kể xong, phẫn uất thở dài, ánh mắt lướt qua Thẩm Đường, nhận ra cô đang đăm chiêu suy nghĩ. Ông chợt nhận ra mình vừa nói những điều không nên nói với một đứa trẻ, liền vội vàng chữa cháy: “Thôi, những chuyện đó cũng đã qua rồi. Bây giờ sống được đã được xem như là may mắn lắm rồi.”
Chẳng còn lựa chọn nào khác, hoặc là chịu đói khát, phiêu bạt khắp nơi, hoặc là vào làm ở kỹ viện, dẫn dắt khách làng chơi. Quyền quyết định không nằm trong tay dân nghèo. Tánh mạng của họ thì rẻ như cỏ rác, ai có quyền lựa chọn cơ chứ. ( truyện trên app t.y.t )
Ít ra làm ở kỹ viện thì vẫn còn sống sót được — nếu may mắn có chút nhan sắc, trở thành đầu bảng thì ăn ngon mặc đẹp, dù chết trẻ cũng xem như đã “hưởng phúc.” Còn không thì chỉ sợ bị giết bởi quân giặc, hoặc bị đưa ra chiến trường làm bia đỡ đạn, hoặc vất vả cày cấy trên những thửa ruộng cằn cỗi, suốt một năm nhọc nhằn mà cả nhà vẫn chết đói.
Thẩm Đường chỉ thấy lòng mình trĩu nặng.
Thấy cô buồn bã, chưởng quầy cố đổi chủ đề, hỏi: “Tiểu nương tử đoán xem, trong năm dãy phố kỹ viện kia, có bao nhiêu là nam quán, bao nhiêu là nữ quán?”
Làm sao mà Thẩm Đường biết được chứ?
Cô bèn đoán bừa: “Năm mươi, năm mươi?”
Chưởng quầy lắc đầu: “Số nam quán chiếm tới con số này!”
Ông ta khoa tay múa chân làm ra một con số bảy.
Thẩm Đường: "..."
Chưởng quầy bật chế độ tự hỏi tự đáp.
“Chắc chắn ngươi đang thắc mắc tại sao lại như vậy đúng không? Câu trả lời cũng không khó. Ngươi có biết người đứng đầu hiện tại vốn từng là sủng cơ của quốc chủ Tân Quốc không? Hắn có tiểu danh là ‘Nữ Kiều’, ngay từ khi vừa xuất hiện đã khiến bao người ghen tị. Cũng từ đó, các nam quán ngày càng nhiều, làm ăn cũng càng ngày càng phát đạt. Ngươi xem, bây giờ hắn đã trở thành một quốc chủ rồi.” Ông ta vỗ đùi, kêu lên: “Lợi hại chết đi được!”
Ông ta chỉ thiếu điều muốn trao ngay giải thưởng “Nam phi xuất sắc nhất lịch sử” cho Trịnh Kiều.
Làm nam sủng đến mức này, ai nhìn mà không thán phục!
Trịnh Kiều đã trở thành thần tượng của các quan nhi ở nam quán.
Thẩm Đường: "..."
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa có nhịp điệu.
Chưởng quầy đứng dậy mở cửa, bên ngoài có ba người lạ mặt, hai cao một thấp. Người đứng giữa đội mũ che mặt bằng màn lụa đen, hai bên là hai tên hộ vệ cao lớn, mặt mày dữ tợn.
Không cần nói cũng biết, người đứng giữa chính là vị khách quan trọng ngày hôm nay.
Sau khi bước vào phòng, hắn ta mới gỡ màn lụa xuống, lộ ra một gương mặt trắng trẻo, tinh xảo nhưng có chút khắc nghiệt. Nhìn qua, hắn ta trông giống một thiếu niên hơn là một người đàn ông trưởng thành. Đôi mắt hắn ta lướt qua Thẩm Đường, thấy không có người thứ ba, liền hỏi chưởng quầy: “Họa sư đâu?”
Thẩm Đường giơ tay: “Ta đây!”
Hắn ta không thèm nhìn cô mà quay sang trút giận lên chưởng quầy: “Là bởi vì ta trả tiền ít quá à? Tại sao lại tìm một đứa nhóc con để qua mặt ta? Ngươi có biết bức tranh này quan trọng đến mức nào không?”
Chưởng quầy không ngờ vị quan nhi này lại nóng tính như vậy, nhưng vì chuyện làm ăn, ông đành phải cúi đầu lấy lòng, cam đoan: “Tuy tiểu nương tử này trẻ tuổi, nhưng kỹ năng vẽ không thua kém bất kỳ họa sư nào trước đây đâu.”
Thẩm Đường bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
Dù gì thì cô cũng từng dựa vào nghề này để kiếm sống.
Tin tưởng vào kỹ năng nghề nghiệp của cô đi!
Nghe vậy, quan nhi bắt đầu nhìn kỹ Thẩm Đường.
Lúc này, cô đã đứng lên, chiếc ấn Văn Tâm đeo ở thắt lưng khẽ đung đưa theo động tác của cô, dưới ánh sáng nó ánh lên một màu ngũ sắc nhàn nhạt. Thiếu niên sửng sốt, giọng điệu lập tức thay đổi: “Được, vậy để ngươi thử xem. Nhưng nếu không vừa ý, ta sẽ đổi người! Còn nữa, ta có một yêu cầu.”
Thẩm Đường đầy tự tin: “Ngươi cứ nói đi.”
Thiếu niên nói: “Ngươi phải dùng bút mực, giấy và nghiên của ta để vẽ.”
Nghe vậy, Thẩm Đường thấy đây là chuyện tốt, lập tức gật đầu đồng ý.
Bầu trời dần chuyển đen, những ngôi sao lấp lánh chi chít như sôi lên trong bóng tối.
Cả ngày hôm nay Kỳ Thiện vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.
Nghe tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ phòng bên, hắn biết Thẩm tiểu lang quân đã về. Nhìn xuống bàn, Kỳ Thiện nghĩ ngợi một chút rồi mang theo mấy cuốn sách mới mượn được, bước tới gõ cửa phòng Thẩm Đường.
Lúc đó, Thẩm Đường vừa vẽ phác thảo xong, chuẩn bị nhúng bút vào mực để hoàn thiện bức tranh.
“Chờ chút, ta ra ngay.”
Cô đứng dậy mở cửa.
“Nguyên Lương, có chuyện gì không?”
Vừa nói cô vừa nghiêng người nhường đường cho Kỳ Thiện bước vào.
“Ta mới mượn được vài cuốn sách chép tay từ bằng hữu, không biết có quyển nào ngươi cần không…” Nhưng khi chưa kịp đặt sách xuống, ánh mắt Kỳ Thiện liền dừng lại trên bàn vẽ, nơi mà những bức phác thảo của Thẩm Đường đang được bày ra nơi đấy. Hắn tròn mắt hỏi: “Thẩm tiểu lang quân, bức họa này… ai đã dạy ngươi vẽ?”
Trên giấy là một bức vẽ người, nhưng phần đầu lại được phác thảo thô kệch với chiếc đầu tròn đen lớn, thân hình xoắn vặn như một sợi dây thừng đang rối, nằm trên một cái vật gì đó có lẽ là "ghế dài."
Phía trên đầu người đó có một cục phồng lên không rõ là búi tóc hay hoa cài, tay phải nắm chặt một chiếc quạt tròn, tay trái buông thõng xuống… Dường như đó là hình ảnh một người đang cố tạo dáng trên chiếc ghế quý phi, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm.
Bức vẽ lộn xộn kỳ quặc, nhưng vẫn toát lên một vẻ đầy mùi… kỳ lạ.
Điểm mấu chốt là trên tờ giấy không chỉ có mỗi một 'người', nhìn kỹ thì thấy các động tác của nhân vật được liên kết lại, từ việc cởi áo cho đến trèo lên giường tạo dáng, và trong phần cảnh chưa được vẽ xong dường như có một 'người' kỳ lạ khác sắp xuất hiện… Hắn có thể cảm nhận được bầu không khí “nôn nóng” khó hiểu ở trong đó.
Kỳ Thiện: “…”
Hắn thực sự rất khó mà dối lòng để nói ra đây là một “bức tranh”.