Cùng với việc điều tra từng người một, dần dần có thêm nhiều dân chúng xuất hiện triệu chứng và được đưa tới. Trị sở bị chuyển thành khu bệnh tạm thời, theo đề nghị của Thẩm Đường, bệnh nhân được phân khu theo mức độ nặng nhẹ. Lô khẩu trang, bao tay, trang phục phòng hộ đầu tiên đều được ưu tiên cấp cho y sư, học trò và nhóm võ giả Võ Đảm phụ trách chăm sóc bệnh nhân, những người này chủ yếu lo các việc cần tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân.
Đổng lão y sư nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ.
Nam nhân nào mà chưa từng mơ một ngày mình có thể trở thành văn sĩ Văn Tâm hay võ giả Võ Đảm, ngang dọc thiên hạ, trừ gian diệt ác, vì dân trừ khổ chứ? Đổng lão y sư dĩ nhiên cũng từng ôm mộng như vậy, song điều ông khát khao hơn cả là có được ngôn linh chữa được bách bệnh trên đời.
Chỉ là, ông hiểu rõ điều đó mãi mãi không thể thành hiện thực.
Thế nhưng, Văn khí và Võ khí thực sự rất hữu dụng.
Có hai thứ ấy trong người, dù là dịch bệnh khiến dân chúng nghe tên đã tái mặt cũng không đủ sức uy hiếp bọn họ, bọn họ có ra vào khu bệnh cũng không cần lo bị lây nhiễm. Đổng lão y sư kê đơn xong liền sai tôn tử đi sắc thuốc.
Chẳng bao lâu, trong khu bệnh đã thoang thoảng hương thuốc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play