Một tia Văn khí nhập vào giữa trán và miệng của lão phụ nhân Chu thị, cuối cùng tụ thành một cái hoa văn huyền diệu vô cùng tinh xảo.
Cố Trì nói: “Chủ công, được rồi.”
Bên dưới, bách tính nín thở nhìn theo.
Tại cái Hà Doãn nhỏ bé này, người dân thường chẳng mấy khi được thấy văn sĩ Văn Tâm hay võ giả Võ Đảm, huống hồ là nhìn tận mắt họ ra tay. Trong phút chốc, tất cả đều tò mò rướn cổ —— ngôn linh thật sự có thể khiến người ta nói thật ư?
Thẩm Đường như đoán được suy nghĩ của đám bách tính, mỉm cười hỏi: “Vọng Triều, ngôn linh của ngươi thật sự có thể khiến bà ta buộc phải nói thật sao?”
Cố Trì phối hợp kẻ xướng người họa cực kỳ nhịp nhàng:
“Bẩm chủ công, ngôn linh không phải tuyệt đối. Nếu gặp người tâm tư sáng rõ, ý chí kiên định, hoặc cảnh giới tu vi vượt xa tại hạ, dù có ngôn linh áp thân cũng vẫn có thể nói dối. Nhưng mà——” Cố Trì cố ý dừng lại, ánh mắt khẽ liếc qua cặp lão phu phụ, một người mặt mũi tái nhợt, một kẻ hoang mang tột độ, giọng nói tràn đầy khinh miệt: “Hai người này, hiển nhiên không nằm trong số đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT