Mọi người bị biến cố này làm cho chết lặng, chẳng ai nói được lời nào.
Ai có thể ngờ rằng Thẩm Đường lại rút kiếm uy hiếp người khác luôn mà không thèm nói hai lời?
Cốc Nhân thất kinh, vội kêu lên: “Thẩm lang chủ, xin hạ thủ lưu tình—”
Đùa sao, mọi người tập hợp ở đây để kết minh thảo phạt phản quân Trệ Vương, vậy mà kẻ đầu tiên bị hiến tế lại là người phe mình. Nếu việc này mà đến tai phản quân, bọn chúng mà chẳng cười đến rụng cả răng ư? Lời của Cốc Nhân vừa dứt, những người khác mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê!
Kỳ Thiện bất đắc dĩ lên tiếng: “Chư vị đừng hoảng, khi chủ của ta say thường thế này, không thích nói chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không giết bừa.”
Hắn nói rất chân thành, nhưng đến quỷ cũng chẳng tin!
Văn sĩ áo đen trầm ngâm, dường như đã phần nào hiểu được lý do tại sao Kỳ Thiện lại chọn thằng nhóc miệng còn hôi sữa này làm chủ công. Có lẽ là vì “tâm hồn đồng điệu” (thối như nhau)? Hai người này chẳng phải giống như “rùa cạn nhìn đậu xanh” — nhìn vừa mắt nhau hay sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT