1.
Tôi là nữ chính truyện rằm khăm, bị tịch thu nhà.
Tác giả lợi dụng đồ bỏ, bán tôi vào một quyển truyện ngược khác.
Trong truyện ngược, tôi là một đứa trẻ mồ côi ba mẹ, được bà nội nhặt ve chai nhận nuôi. Tôi sống trong gia đình nghèo khó, bị người khác xem thường từ nhỏ tới lớn. Khi bà nội bị bệnh, cần một khoản tiền lớn chạy chữa, tôi bèn nhờ tổng giám đốc đã yêu nhau 3 năm giúp đỡ.
Vậy mà anh ta lập tức trở mặt, bảo tôi đến với anh ta vì tiền, làm hoen ố tình yêu trong sáng của anh ta.
Từ đó trở đi, tổng giám đốc truyện ngược hô tới hô lui, đối xử với tôi còn không bằng con chó nhà anh ta.
Còn tôi lại yêu anh ta như bị điên.
Lúc nữ phụ độc ác hãm hại tôi, anh ta nói: “Nghe lời đi, mất một quả thận không chết được đâu, Dao Dao đang chờ được cứu mạng đấy.”
Cuối cùng, tôi chết trên bàn phẫu thuật.
Tổng giám đốc truyện ngược hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra mình vẫn yêu tôi.
Từ đó, anh ta chơi trò fuckboi, dùng chym không dùng tim.
Tôi dùng mạng sống giúp anh ta vượt qua tình kiếp.
Đây là bằng chứng giết vợ.
Mạng của nữ chính truyện ngược cũng là mạng mà.
Khó khăn lắm tôi mới trốn từ truyện rằm khăm tới đây, dù gì đi nữa tôi cũng không muốn chết đâu.
Ngày đầu tiên xuyên đến, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc này, bệnh tình của bà nội đã nguy kịch, tôi đã ở bên Chu Hành Tri ba năm, tôi cầu xin anh ta cho tôi mượn một triệu tệ. Anh ta hung ác ép chặt tôi vào ghế sô pha:
“Tôi cứ tưởng cô khác với những người phụ nữ khác chứ.”
“Hóa ra cô là một người phụ nữ ham hư vinh, tham tiền hám của.”
“Cô đã dùng tiền làm vấy bẩn tình cảm của chúng ta.”
“Nếu cô đã không tôn trọng tình cảm của chúng ta nữa, tôi cũng chẳng cần tôn trọng cô.”
“Cô ngủ với tôi một đêm, tôi cho cô một triệu.”
Bắt đầu từ giờ phút này, Hứa Nghiên rơi vào vực sâu.
Hứa Nghiên cầm 1 triệu, bị Chu Hành Tri lạnh lùng chế giễu, gọi đến là đến, cố ý tra tấn.
Sở dĩ truyện ngược là truyện ngược bởi vì nữ chính không có trải nghiệm đàn ông.
Có mồm nhưng không biết nói.
Tôi thì khác, tôi cực kỳ giỏi dùng suy nghĩ của đàn ông để đánh bại đàn ông.
Dắt mũi từng bước hoặc trả đũa, tôi đây đều là bậc thầy.
"Hành Tri, ba năm qua em chưa từng tiêu một đồng nào của anh. Chúng ta là người yêu, bà nội em gặp chuyện, em nhờ anh giúp đỡ đầu tiên cũng là lẽ thường tình. Nếu như em đi tìm người ngoài trước mới là xa cách ấy chứ.”
“Chẳng phải yêu một người là tôn trọng và bảo vệ cô ấy ư? Tiền tài đâu quan trọng bằng tình yêu của chúng ta. Nếu như em coi trọng tiền bạc hơn tình yêu, tại sao lúc trước dì quẳng cho em 10 triệu em lại không nhận tiền rời xa anh chứ?”
“Suy cho cùng cũng vì anh khinh thường em. Anh ghét bỏ em nghèo, lấy 1 triệu để sỉ nhục em.”
Tôi quan sát gương mặt Chu Hành Tri, ánh mắt lướt nhẹ qua eo anh ta xuống dưới. Trong đôi mắt điềm đạm đáng yêu lóe lên vẻ hưng phấn.
Tôi vừa phải đứng trên đỉnh cao của đạo đức để xoay chuyển cái gọi là quan điểm tình yêu, vừa muốn ngủ với anh ta.
Chu Tri Hành xấu xa, không có nghĩa là anh ta xấu xí.
Đầu óc anh ta có vấn đề nhưng ưu điểm là anh ta giữ mình trong sạch, không bẩn thỉu.
Miễn là phụ nữ và đàn ông tách biệt tình yêu khỏi dục vọng.
Thì tầm nhìn sẽ được mở mang, tư tưởng thăng hoa.
Tôi là nữ chính truyện răm, tôi lại chả quen quá.
Dưới ánh đèn dìu dịu, tôi nằm trên ghế sô pha, mái tóc buông xõa ngang vai. Trong mắt tôi lóe lên tia sáng nhỏ, dường như chứa đựng sự dịu dàng và mong đợi vô tận.
"Hành Tri, em yêu anh. Vậy nên em phải nói cho anh biết là anh sai rồi. Tình yêu của chúng ta không thể đong đếm bằng tiền được.”
Tôi nghiêm túc ra lệnh:
"Cởi quần áo ra."
"Em muốn chứng minh cho anh thấy em yêu anh."
Các nam chính trong truyện răm đều thể hiện tình yêu như vậy đó!
Hai gò má Chu Hành Tri đỏ ửng, hơi thở dồn dập, anh ta hơi căng thẳng.
Tôi thực sự không đủ kiên nhẫn để chờ anh ta tự cởi, bèn nhanh nhẹn đưa tay cởi thắt lưng anh ta ra, giật quần xuống.
Chu Hành Tri như thể bị cái gì kích thích, kéo quần lên rồi hoảng loạn nhét cho tôi một tấm thẻ ngân hàng 1 triệu.
“Em, cầm tiền đi đã. Anh còn có việc đi trước đây.”
Chu Hành Tri cố giữ vẻ mặt vô cảm.
Nhưng anh ta còn chưa kéo khóa quần đã đi cùng tay cùng chân ra ngoài, quả thực là chạy trối chết.
Ơ kìa, đây là nhà của anh cơ mà!
Tôi không cam lòng hò hét: “Anh không yêu em à?”
Haiz!
Tôi thấy hơi đáng tiếc, rõ ràng đêm nay có thể ứ ừ rồi mà.
99% tiểu thuyết ngôn tình đều phải đến cuối truyện mới sản xuất sinh mạng mới được.
Giống như đánh quái vật lên cấp, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cuối cùng đi đến cảnh ứ ừ của truyện bằng ít nước luộc thịt nhạt nhẽo.
Truyện răm chúng tôi thì khác, câu nói đầu tiên đã ứ ừ, đến cuối truyện thì tác giả đi tù.
Trong phòng khách rộng rãi ở biệt thự xa hoa của Chu Hành Tri, tôi mở chai rượu vang đỏ trị giá cả triệu của anh ta, chậm rãi nhấp từng ngụm thưởng thức, hưởng thụ thời gian nhàn hạ hiếm hoi.
Mọi người cũng biết mà, truyện răm về đêm bận rộn lắm.
Tôi rất thích thế giới này.
Tôi thích tự do.
2.
Ngày hôm sau, bệnh viện thông báo cho tôi biết đã sắp xếp đội ngũ y tế tốt nhất cho bà nội để phẫu thuật ngay lập tức.
Đấy, ưu điểm của việc sử dụng cái mồm đấy.
Chu Hành Tri là bạn trai của tôi, tình cảm chúng tôi ổn định, nhà có việc gì chắc chắn là tìm anh ta đầu tiên rồi.
Giúp là tình cảm, không giúp là bổn phận.
Dù thế nào cũng không nên đẩy cao đến mức độ xúc phạm nhân cách.
Nữ chính truyện ngược Hứa Nghiên và Chu Hành Tri đến với nhau trong sáng.
Tình yêu của cô ấy rất thuần khiết.
Ở bên nhau ba năm mà cô ấy không tiêu một đồng nào của anh ta.
Kiếm được tiền hằng tháng, Hứa Nghiên đều mua quà, tạo bất ngờ cho Chu Hành Tri.
Chu Hành Tri hưởng thụ sự tốt đẹp của nữ chính, nhưng không tặng được mấy món quà ra hồn.
Nếu anh ta không thích kẹo cô ấy tặng thì có thể từ chối mà, đã không ăn còn chê không đủ ngọt nữa.
Đó là tất cả những gì Hứa Nghiên có, và cô ấy còn đưa hết cho anh ta.
Chúng ta sống trong một thế giới chênh lệch rất lớn, có người sinh ra đã có thể đi du lịch vòng quanh thế giới bằng máy bay tư nhân, có người lại phải đeo chiếc cặp sách nặng nề lặn lội đi bộ 20km tới trường.
Được sinh ra ở vạch đích cũng không nên cười nhạo nỗ lực của những người bình thường.
Làm gì có ai cao quý hơn ai?
Là Chu Tri Hành nhất định muốn xông vào thế giới của Hứa Nghiên, ngược tâm ngược thân một phen.
Không biết anh ta tới làm gì nữa!
Nữ chính truyện răm tôi và nam chính truyện ngược anh đều do cùng một tác giả viết, cả hai đều được thai nghén từ một bàn phím ra. Chúng ta cùng thấm nhuần một tư tưởng thì ai cao quý hơn ai hả?
Hơn nữa giờ còn tác giả ở đâu, ai quản được tôi nữa?
Anh gặp tôi là không thoát được đâu anh hai.
3.
Có vẻ dạo này Chu Hành Tri đang tránh mặt tôi. Tôi ở trong biệt thự lớn của Chu Hành Tri, ngày nào cũng nhắn tin cho anh ta, anh ta đều đã đọc nhưng không trả lời, không về nhà luôn.
“Tri Hành, sao anh lại lờ em đi thế? Anh là người sắp xếp chuyện của bà nội đúng không? Anh không biết lúc bác sĩ gọi điện báo tin cho em em đã cảm động nhường nào đâu. Em thực sự yêu anh lắm lắm.”
“Tri Hành, sao anh không trả lời? Em nhớ anh muốn chết.”
“Tri Hành, anh phiền thật đấy, anh đang đùa với lửa à? Đám lửa này của anh lớn ghê, sắp thiêu chết em rồi.”
“Tri Hành, anh đã không về nhà ba ngày rồi. Chết tiệt, có phải anh có con khác rồi không?”
“Tri Hành, anh đang cố chọc tức em à? Tại sao anh lại không để ý đến em?”
“Tri Hành, chắc chắn anh hết yêu em rồi.”
Tôi gửi tin nhắn xong, dặn má Vương tối nay xào rau ít thêm "dầu".
Một lúc lâu sau, Chu Hành Tri gửi tới một tin nhắn ngắn.
“Tri Hành?”
Á, ngược tên rồi.
Vấn đề không lớn.
“Xin lỗi anh, Hành Tri, mấy ngày nay em ngủ không được ngon giấc, tối anh có về không? Em nhớ anh không ngủ nổi, suy nhược thần kinh luôn.”
Cuối cùng buổi tối Chu Hành Tri cũng quay về, cài thắt lưng của anh ta đã đổi thành khóa Hermes.
Có lẽ hành vi tụt quần của tôi đã tạo thành bóng ma tâm lý cho anh ta.
Có nhất thiết phải vậy không?!
Mấy cuốn truyện ngược thật kỳ cục, nam chính cảm thấy nữ chính yêu mình chỉ vì tiền chứ không thật lòng.
Đối với nữ chính truyện răm như chúng tôi, “yêu” dễ như ăn kẹo, chỉ mấy phút thôi là Chu Hành Tri cảm nhận được tình yêu sâu sắc và mãnh liệt ngay.
Giống như bão táp, khiến anh ta cảm thấy sâu sắc và dữ dội.
Chúng tôi không chỉ có thể nói mà còn có thể làm, lời nói đi đôi với hành động.
Nhìn thấy Chu Hành Tri, tôi mạnh mẽ lao lên, hôn nhiệt tình như lửa.
May mà anh ta không giống mèo, mèo lông lông lá lá, hôn vào là lông, sờ thấy đầy lông, hít toàn lông vào phổi.
Dường như Chu Hành Tri hoảng sợ lắm, liên tục lui về phía sau.
Tôi thấy kỳ lạ, không phải anh ta yêu tôi lắm ư?
Không phải mấy ngày trước anh ta còn hống hách muốn vung 1 triệu trước mặt tôi để tôi ngủ với anh ta ư?
Sao bây giờ Chu Hành Tri lại giống như trinh tiết liệt nam vậy?
Đụng cũng không cho đụng nữa.
Ánh mắt Chu Hành Tri lóe lên vẻ giãy giụa, cuối cùng anh ta vẫn đẩy tôi ra không hề do dự.
"Nghiên Nghiên, đừng như vậy."
Tôi nhanh chóng sờ soạng cơ bụng của anh ta mấy cái, cảm giác thích thật. Tôi cười gian xảo, con trai guột của tác giả có khác.
“Như nào? Như này á? Hay là như này?”
“Anh không vui à?”
Chu Hành Tri đắm chìm trong sự dịu dàng của tôi, dần dần quên mất việc chống cự.
Tôi cười hê hê, đột nhiên buông Chu Hành Tri ra, ngồi thẳng dậy.
Chúng tôi ở trong truyện ngược mà, trong sạch đến mức không thể trong hơn.
Ánh mắt của anh ta lóe lên một tia kinh ngạc, không thể tin được. Mặt anh ta lộ ra biểu cảm “Quần anh sắp cởi đến nơi rồi mà em lại thế này à”.
“Hành Tri, chúng ta như vậy không được. Em không thể vì yêu anh mà phớt lờ ý chí của anh, bắt ép, chiếm hữu anh.”
“Làm vậy cũng sai y như anh vứt cho em 1 triệu ấy.”
“Yêu là phải tôn trọng lẫn nhau, thấu hiểu nhau. Nếu anh đã không muốn thì thôi vậy.”
Mặt tôi đầy vẻ mất mát.
Chu Hành Tri do dự một chút: “Thật ra không phải không được…”
Tôi hoảng sợ nói: “Anh không được ư?”
Tôi như cầm phải củ khoai nóng bỏng tay, vội vàng tránh xa Chu Hành Tri. Tôi chạy trốn như bay về phòng, nhanh nhẹn đóng kín cửa, một con muỗi cũng không chui lọt.
Chu Hành Tri bỗng nhiên gõ cửa phòng tôi, vừa gõ cửa vừa vội vàng giải thích.
“Em ra đây Nghiên Nghiên, không phải anh không được đâu.”
“Em ra đây nghe anh giải thích đi.”
“Không phải anh không được mà.”
“Em mở cửa đi Nghiên Nghiên.”
…
Tôi đeo nút tai vào, yên ổn chìm vào giấc ngủ.
“Em không nghe, em không nghe.”
Lúc nữ chính nói chuyện với anh, anh cũng có nghe đếch đâu!
Trong ba năm yêu nhau, như thể tôi không xứng đáng nên tôi chưa từng sống trong biệt thự của Chu Hành Tri một ngày nào.
Bây giờ tôi sống ở đây hằng ngày, còn đuổi anh ta ra khỏi nhà.
Truyện răm chiếm tổ.
Chu Hành Tri phải đi công tác vài ngày, tôi bảo má Vương và quản gia Lệ chuẩn bị một bữa tiệc. Tôi xắn tay áo lên, chuẩn bị làm một vố lớn.
(* Cameo là má Vương và Lệ quản gia mọi người có thấy quen không =))))
Tôi mời các anh em của Chu Hành Tri tới tham gia vì nghe nói đám nam phụ này đều có eo chó đực, cơ bụng tám múi.
Mấy cậu em cún con dịu dàng động lòng người, trai nhà giàu đẹp trai xấu bụng, chó sói lớn cô đơn ngang ngược…
Tôi muốn xem thử.
Tôi rất thích thế giới truyện ngược này, chẳng khác gì thiên đường dành cho nữ chính truyện răm chúng tôi cả.