Trấn Cửu Liên là một trấn nhỏ tầm thường, ngụ tại một phàm thế tầm thường nào đó trong tam thiên đại thiên thế giới.
Tận cùng trấn này có một viện nhỏ hai ngã không có gì nổi bật. Trong chốn thâm khuê của tiểu viện, một cô gái áo xanh đang ôm gương chải chuốt. Cô gái này vóc người thanh tú, chỉ nhìn bóng lưng cũng đã biết đó là một giai nhân. Nhưng nhìn từ trong gương lại không thấy được dung nhan cô gái, vì gương mặt cô được phủ lên một tấm mạn che tơ vàng đan chéo vô cùng tinh xảo. Tấm mạn che đó che kín cả mày mắt dung nhan cô, chỉ chừa lại một chút đôi môi anh đào hé lộ, và một cái cằm sáng bóng.
Cô gái này chính là Ngu Thi Uyên.
Thị nữ áo tro đứng hầu sau lưng chính là một phàm yêu được Ngu Thi Uyên dùng yêu độc mang ra từ Đất Bắc thu phục được, theo ả đã được mấy nghìn năm, cực kỳ trung thành. Thị nữ vừa vấn tóc cho ả vừa kiềm giọng kể lể: “Người ta đồn rằng do Hoàng đế Bắc Triều là Tiêu Hoạch có trái tim khẩn thiết cầu đạo, cảm động trời xanh, thế nên thượng thiên bèn phái Thương Phách Thần quân hạ phàm để truyền kinh độ ách cho chúng sinh. Nhưng tiên giới đang đuổi giết Chủ Thượng, Chủ thượng vừa đưa chúng thuộc hạ trốn đến phàm thế này chẳng bao lâu, Thần quân đã đến đây giảng đạo, thế này dường như có phần trùng hợp quá, chuyện này… phải chăng là bẫy?”
Ngu Thi Uyên ngắm chính mình trong gương, giơ bàn tay trắng trẻo lên vuốt ve mạn che trên mặt, khẽ nói: “A Anh đã bị chúng đưa đi, túi dưỡng linh cũng rơi vào trong tay chúng. Tại sao ta phải giết những người phàm kia, chắc chắn bọn chúng có thể tra được.” Ngừng một lúc rồi nói, “Những chuyện này nếu đã bị tiên giới phát giác, xem ra Tru Thần trận càng khó thể hoàn thành được rồi. Không hoàn thành được trận này, một khi Nữ Oa thức tỉnh, Linh Châu nhất định sẽ trở về với Nữ Oa, lúc đó nghênh đón ta, chỉ còn đường chết.” Nói đến đây, chợt nén giọng bật cười, trong nụ cười ngầm toát lên vẻ cố chấp, “Từ lúc đăng tiên đến nay, đại sư huynh chẳng khi nào rời khỏi Cửu Trùng Thiên, đây chính là lần đầu tiên chàng xuống trần. Ta ư, không chừng đời này chỉ còn có thể gặp lại chàng thêm một lần thế này nữa thôi, cho dù có bẫy, cũng sao mà bỏ qua được?”
Thị nữ muốn nói lại thôi: “Nhưng thế này… quá mạo hiểm rồi.”
Mạo hiểm à? Đương nhiên phải mạo hiểm rồi. Nhưng ả có thể nghịch thiên cải mệnh, bước mãi cho đến ngày nay, thứ dựa vào, không phải do bản thân mình dám mạo hiểm à? Nếu ả không phải người như vậy thì từ ba vạn bốn nghìn năm trước, sớm đã tận số chết đi, chôn nắm xương trắng xuống đống cát vàng rồi, làm gì còn nắm được trong tay Thổ Linh Châu và Nữ Oa chân huyết, dùng thân xác phàm nhân mà thoát được ngũ hành?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT