Thượng thần Huyền Minh chưởng quản Bắc Hoang, trong Bắc Hoang có Đất Bắc, khắp nơi trên Đất Bắc chi chít như sao giăng mấy chục tiểu quốc của người phàm. Trong mấy chục tiểu quốc của người phàm này có một đất nước tên Yên, lại có một quốc gia tên Cái, đường biên giới giữa nước Yên và nước Cái men theo một mạch núi khá dài, ngọn núi lớn nhất trong mạch núi có tên là Lăng Môn.
Đại môn phái tu tiên Trường Hữu môn tọa lạc chính trong ngọn núi Lăng Môn này.
Núi Lăng Môn tổng cộng có mười bảy đỉnh, đều bị thu nạp vào Trường Hữu môn, mười bảy đỉnh núi này đều được phân chia cho các trưởng lão trong môn, Cô Độc phong ở ngay chính giữa núi chính là nơi chôn cất lịch đại môn chủ, cũng là cấm địa trong môn.
Đỉnh Cô Độc này trông không phải tầm thường, núi cao nghìn trượng, chỉ có hai trăm trượng trên đỉnh trông là giống một đỉnh núi bình thường, còn chống đỡ bên dưới đỉnh núi lại chính là các cột đá dài mảnh cao bảy tám trăm trượng. Tám trăm trượng cột đá giữ vững hai trăm trượng đỉnh núi, từ xa nhìn lại, rất giống như một một cây nấm khổng lồ được làm bằng đá. Mà muốn từ dưới chân cây nấm đó trèo lên tới đỉnh, hoặc là phải biết bay, hoặc là chỉ đành ép mình dán sát vào cột đá làm một chiếc thang thô sơ leo lên trời.
Lúc này, có một cô gái áo màu xanh đen thở phì phì bò lên đến đầu mút của chiếc thang bắc lên trời đó, còn một cô gái áo xanh đen nữa đang đứng trên đỉnh tiếp ứng, nhìn thấy cô này thì hỏi một câu: “Gặp được Môn chủ không?”
Cô gái vừa bò lên nhíu mặt nhăn mày thành hình chữ xuyên (川): “Gặp thì gặp rồi, nhưng…”
Thấy cô ta như thế thì biết ngay chuyến này đi không hề thuận lợi, cô gái tiếp ứng thở dài: “Dẫu sao thì, cứ đi về bẩm báo cư sĩ đã.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT