Trên đường đi, sắc mặt Liên Tống tái nhợt, Thiên Bộ chưa từng thấy vẻ mặt Tam điện hạ khó coi như vậy bao giờ: “Theo lời Ân Lâm tôn giả nói, cuối giờ chiều Tôn Thượng từng đến thủy các tìm Điện hạ, nhưng bị thị nữ trong các chặn bên ngoài cửa, chưa thể gặp được Điện hạ. Tôn Thượng có hơi giận, trở về liền đến chính điện điện Phục Ba, nói có chuyện muốn bàn bạc với Thái tử điện hạ, mọi người đều bị đuổi ra ngoài.”
Tam điện hạ đi rất nhanh, có thể theo kịp chàng không dễ, còn phải tranh thủ thời gian bẩm báo rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn cho chàng, Thiên Bộ không khỏi thở dốc: “Cửa lớn chính điện đóng chặt, Tôn Thượng và Thái tử điện hạ ở đó hơn một canh giờ, cửa điện đó trước sau vẫn còn chưa mở. Ân Lâm tôn giả cảm thấy không đúng, cầm kiếm xông vào trong điện, mới thấy Tôn Thượng đang độ tiên khí linh trạch cho Thái tử điện hạ. Không biết do Tôn giả xông vào kinh động đến Tôn Thượng hay thế nào, lúc Tôn giả xông vào, Tôn Thượng đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, tiếp đó liền ngất xỉu. Tôn giả gấp rút triệu Không Sơn Lão đến chẩn trị cho Tôn Thượng, nhưng Không Sơn Lão còn chưa kịp đến, xung quanh Tôn Thượng đột nhiên tràn ngập kim quang, người bình thường không thể tới gần. Thế nên nô tỳ liền cấp bách đến tìm Điện hạ…”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến được điện Phục Ba, Thiên Bộ bẩm nhiều như vậy, mà Liên Tống không đáp một câu, chỉ nhíu chặt mày, thẳng hướng vào trong điện.
Tam điện hạ rảo bước vào điện, vòng qua bức bình phong gấm trước mặt, sau đó, chàng dừng chân lại.
Liền kề cửa sổ trong điện có thêm một chiếc giường tháp, trên giường chất thêm mấy cái gối cao. Tổ Thị ngồi trên giường, người tựa lên gối cao xếp chồng màu trắng, hơi nghiêng đầu, đang ghé tay Ân Lâm uống trà y đưa qua.
Nữ tử nằm nghiêng, dáng dấp thướt tha, thân thể mảnh khảnh được một chiếc váy dài màu hoàng kim ôm trọn, cả người dường như được bao trùm trong một lớp màn sương vàng nhạt. Xuyên qua lớp màn sương ấy, có thể thấy nàng tóc dài chưa búi. Tóc kia giống như một dòng sông đen tuyền óng ả, chảy qua trước thân nàng. Trên mặt nàng không có quá nhiều huyết sắc, vẻ mặt trắng xanh xao. Ở xương đuôi mắt phải có dán một viên châu sáng nhỏ màu hoàng kim, chắc là tướng mạo trời sinh của Quang Thần, rất đặc biệt.
Mờ ảo, mong manh, xanh xao, vừa thực vừa ảo, lại cực kỳ xinh đẹp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT