Đến cốc Triêu Dương đã được hai mươi mấy ngày. Trong ngự viên cung Lộc Đài khắp chốn Đồ Mi [1], như người ta nói “Đồ Mi đã nở, mùa hoa không còn” [1], đến khi những đóa hoa Đồ Mi này tàn cũng là lúc tiễn ngày xuân đi, đầu hạ đã sắp đến.
Mấy ngày này trong cung Lộc Đài, ngẫu nhiên tiểu Tổ Thị sẽ nghĩ, là bắt đầu từ khi nào, bản thân minh và Liên Tống gặp nhau lại khó khăn đến vậy? Hình như là từ lúc Quyên Nhĩ bắt đầu xuất hiện.
Mấy ngày trước nàng gặp Quyên Nhĩ, cảm thấy cô ta cũng không phải không rời người ta được, vậy tại sao Liên Tống không trở về điện Phù Lan? Nàng không thể hiểu nổi, có chút phiền lòng. Nhưng Quyên Nhĩ là một bệnh nhân, lại là muội muội kết duyên với Liên Tống từ vạn năm trước, nàng cũng không thể nói được gì.
Đãi ngộ của nàng hôm nay, so với tình cảnh Liên Tống sớm chiều ở bên cạnh nàng khi hai người còn ở Rừng Đào Mười Dặm, đáng gọi là thê thảm. Tiểu Tổ Thị không nén được tiếng thở dài, chả trách Tạ Minh không chịu cho Sắt Già có thêm em gái khác, Tạ Minh còn nhỏ vậy, mà quả thực rất thông minh, cũng rất có tầm nhìn. May mà bản thân nàng còn tự biết tìm vui, mỗi ngày đều đến điện Phục Ba thăm Thái tử đang dưỡng bệnh, tiếp đó thì xuất cung đi dạo phố phường, cũng rất thú vị, không đến mức lúc nào cũng vì chuyện này mà buồn bã ưu tư.
Ân Lâm theo hầu nàng, bốn ngày liên tiếp dạo chơi khắp phố lớn trong vương thành. Chập tối ngày thứ tư, Trúc Ngữ hẹn nàng ngày tiếp theo đến bên hồ Vũ Toàn chơi ném thẻ vào bình rượu. Tiểu Tổ Thị chợt nhớ ra, đích thực nàng đã bỏ rơi tiểu tỷ muội này hết mấy ngày rồi, nàng liền hủy bỏ lịch trình đến đổ phường vương thành mở mang kiến thức, vào giờ Tỵ ba khắc của ngày tiếp theo, đi đến hồ Vũ Toàn.
Sân ném bình đã chuẩn bị xong từ sáng, Trúc Ngữ cũng đã đợi ở đây, hai người chào hỏi hai câu, liền bắt đầu vào cuộc. Tiểu Tổ Thị chơi mấy lượt đầu liền ném trúng được mấy cái, hứng trí bừng bừng, đúng lúc đó có hai cung nga thướt tha bước đến. Cung nga giọng điệu nhẹ nhàng, mời hai nàng dời chỗ khác, nói Nữ Quân sắp sửa cùng Tam điện hạ ngồi thuyền hoa du hồ, người không phận sự đều phải tránh đi.
Vương cơ Trúc Ngữ tuy là trưởng vương cơ của tộc Thanh Điểu, nhưng lại yếu đuối, không có cốt cách của trưởng vương cơ, phi thường nhẫn nhịn chịu đựng, lập tức lệnh người dọn hết mấy món đồ chơi này. Tiểu Tổ Thị cảm thấy nơi này dẫu sao cũng là địa bàn nhà người ta, Trúc Ngữ đã cam chịu muốn đi rồi, nàng cũng không còn gì để nói, nhưng nàng lại rất nghi hoặc, hỏi một cung nga búi tóc trái dưa: “Nhưng mấy ngày trước Nữ Quân của các cô không phải không ra gió nổi sao, hôm nay sao lại đi du hồ được rồi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play