Sau khi Thượng thần Bạch Chân xử lý xong chính sự ở Đông Nam Hoang, từ Thanh Khâu về đến Rừng Đào Mười Dặm, thì nghe được chuyện Liên Tống quân đưa thần Tổ Thị đến rừng đào. Thượng thần Bạch Chân ngồi khoanh chân, nghe đến quên cả và cơm vào miệng, đẩy cái đế đĩa, kinh ngạc vô cùng: “Nói vậy thì hành cung trong cảnh Thiên Tuyệt đột ngột giới nghiêm, chính là do thần Tổ Thị làm?”
Thượng thần Chiết Nhan đẩy trả về chiếc đĩa chàng vừa đẩy qua: “Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, đừng thừa cơ đẩy đĩa rau chân vịt này cho ta chứ.” Rồi gắp hai đũa rau từ đĩa thức ăn chồng lên bát của Thượng thần Bạch Chân, hết lời khuyên bảo: “Ăn nhiều rau chân vịt một chút, có lợi cho mắt và khí huyết.” thúc giục chàng, “Mau ăn đi.”
Thượng thần Bạch Chân miễn cưỡng ăn một miếng, trộn với nước trà rồi nuốt xuống, gian nan vượt khó: “Có điều, chắc là Khánh Khương còn chưa phát hiện Tổ Thị xâm nhập cảnh Thiên Tuyệt chứ.” Sau một hồi dây dưa, chàng lại tiếp tục chủ đề khi nãy: “Ngày tiếp theo khi tôi và Khánh Khương cáo biệt, hắn có hỏi Dạ Hoa quân vì sao Tam thúc của hắn lại không có ở đây. Thằng nhóc Dạ Hoa uống rượu với tôi và đại ca suốt đêm, làm sao mà biết, nhưng hắn cũng nhanh trí thật, chỉ nói tam thúc hắn say rượu đau đầu vẫn còn dư âm, ở lại trong cung này có phần không tiện, thế nên trời vừa tảng sáng đã trở về Cửu Trùng Thiên rồi. Cái danh Tam hoàng tử Thiên Tộc – Liên Tống quân là một kẻ không chịu lễ mạo ước thúc, phong lưu tùy hứng vốn đã truyền khắp bát hoang, Khánh Khương cũng chẳng chút nghi ngờ.”
Con người Thượng thần Bạch Chân, tuy đã là Thượng thần, tiên linh cũng được mười mấy vạn tuổi, nhưng còn rất ham vui, lại thích nghe chuyện lạ, sau khi nói rõ tình huống trong cảnh Thiên Tuyệt, hiếu kỳ nhìn Thượng thần Chiết Nhan: “Vừa nãy ông nói mới có hai ngày mà Liên Tống đã chiếm được lòng tin của thần tiểu Tổ Thị, nửa tháng nay, bất luận là lên núi thám hiểm hay là đi thuyền du hồ, thần Tổ Thị đều cho hắn đi theo?” Sau khi Chiết Nhan gật đầu, Thượng thần Bạch Chân vừa tán vừa thán, “Chẳng qua mới có một hai ngày mà có thể sống được với thần Tổ Thị tốt như vậy, Tam hoàng tử này của Thiên Quân thật có bản lĩnh lắm đấy!”
Thượng thần Chiết Nhan không thích nghe Thượng thần Bạch Chân khen ngợi người khác, mỉm cười: “Tiểu Tổ Thị ấy à, ngây thơ lại dễ tin người, không hề có lòng phòng bị, ai tình nguyện chơi với cổ thì cổ liền thân với người đó, lừa gạt cổ là dễ nhất rồi. Cũng tại bản tọa không muốn làm xằng với đứa trẻ con như cổ, nếu bản tọa cam tâm hạ cố, ngươi có tin cô ấy cũng sẽ rất thân thiết với bản tọa không?”
Thượng thần Bạch Chân buông đũa xuống, nghiêm túc suy nghĩ ít lâu, cẩn trọng hồi đáp: “Chắc không tin lắm.” Thấy sắc mặt của Thượng thần Chiết Nhan chợt lạnh, Thượng thần Bạch Chân lập tức không có chí khí chữa lại, “Chắc là… cũng hơi tin một chút?”
Nhưng sắc mặt Thượng thần Chiết Nhan vẫn không hề tốt lên, Thượng thần Bạch Chân liền đào rau chân vịt bị chàng lùa đến mép chén chôn xuống dưới cơm lên ăn hai miếng, hòng lấy chuyện này làm Thượng thần Chiết Nhan vui hơn: “Được rồi, vừa nãy tôi chỉ đùa với ông thôi.” Chàng thử cười một cách chân thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT