Đến khi Ân Lâm nhân cơ hội tất cả lơ là mà rời khỏi lầu Thập Hoa, vội vã chạy đến Bắc Hải, quả nhiên liền thấy Thủy Thần giận dữ đứng trên Bắc Hải. Sau lưng chàng là quạt Trấn Ách đang mở ra, “Thành Ngọc” đang lẳng lặng nằm trên mặt quạt, thân thể được bảo hộ bên trong huyền quang; nằm bò trên đụn mây vỡ vụn trước mặt chàng mấy bước chân, chính là Tiểu Lăng Ngư A Úc đang run lẩy bẩy.
Cả vùng Bắc Hải, trên có mây đen che kín bầu trời, dưới có sóng biển cuồn cuộn không ngơi, đám tôm cua bé nhỏ bị sóng biển cuốn lấy vỗ vào bờ, run cầm cập nằm trên bờ cát. Còn khoảng không phía trên bờ biển, chỗ cách Liên Tống vài trượng, có rất nhiều người run rẩy quỳ ở đó, nhìn bộ dáng có vẻ là bầy tôi ở Bắc Hải.
Ân Lâm tìm được một khối đá lớn để ẩn thân. Bên cạnh khối đá kia có một hang động, một con Thúc Ngư [1] đang từ trong động thập thò thập thụt, thấy Ân Lâm xuất hiện kế bên tảng đá lớn, tiểu Thúc Ngư cũng nghiêng mình sang, chủ động bắt chuyện với y: “Ngươi xem, Thủy Quân giận rồi, thật đáng sợ quá!”
Ân Lâm liếc tiểu Thúc Ngư một cái, không thèm để ý.
Thấy Ân Lâm phớt lờ mình, tiểu Thúc Ngư cũng không xấu hổ, hơn nữa nó có bốn đầu bốn miệng, có thể vờ như đang tự nói chuyện với chính mình.
Cái đầu thứ hai của tiểu Thúc Ngư ho một tiếng, gật đầu giải vây cho chính mình: “Đúng rồi, hơn năm mươi năm trước, khi Thủy Quân đến Bắc Hải tuần tra, ta từng thấy qua một lần, cái câu kia nên nói thế nào ấy nhỉ?”
Cái đầu thứ ba tiếp lời ủng hộ: “Dung nhan lộng lẫy, thế gian ai bì! [2]”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT