Quốc sư ngồi ở đầu hàng bên trái, vừa nhìn lại bức tranh kia thêm một lần. Từ lúc hoạn quan từ từ mở bức tranh thiếu nữ đánh cầu này ra, Quốc sư liền biết đây là bút tích của ai rồi, bởi vậy nghe thấy Liên Tam thừa nhận đây là tranh chàng vẽ, gã cũng không giật mình hoảng hốt như số người còn lại. Người đương thời chỉ biết Đại tướng quân yêu tranh, cũng vẽ tranh, nhưng kỳ thực chưa có ai nhìn thấy tranh Liên Tam vẽ bao giờ, Hoàng đế cũng chưa từng thấy, đương nhiên sẽ nhìn không ra bức họa kia bất luận là nét bút, dùng màu, kể cả lập ý tạo cảnh, đâu đâu cũng là phong cách của Liên Tam. Quốc sư vừa bội phục ánh mắt, vừa bội phục trí nhớ của mình. Vừa mới bắt gặp cô gái trong tranh, gã đã lập tức nhớ ra cảnh mà Liên Tam vẽ đây, là lúc Thành Ngọc đã ở đâu và vào lúc nào.
Chắc hẳn là vào khoảng hơn hai tháng trước, sau trận đánh cầu giữa Đại Hi và Ô Na Tố ở vườn Khúc Thủy. Khi đó gã cũng có mặt ở nơi này, Liên Tam tựa người vào ghế dựa trên đài quan sát, chống má nhìn Hồng Ngọc quận chúa đang ở trên sân cầu, không đầu không đuôi nói với gã một câu: “Nàng nên mặc váy đỏ.”
Đúng rồi, bức công bút này cũng không phải hoàn toàn tả thực, Quận chúa trong bức tranh này, một thân hồng y tươi đẹp diễm lệ, nhưng rõ ràng hôm đó quận chúa mặc là toàn thân váy áo lụa trắng không nhiễm bụi trần.
Quốc sư kinh hãi với phát hiện của mình, không tự chủ liếc nhìn Liên Tam một cái. Giờ mới phát hiện trong lúc gã cúi đầu tâm tư đảo lộn được mười bảy mười tám vòng, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây vẫn còn đang mải miết nhìn Tam điện hạ. Tả, hữu Thừa tướng làm quan đã lâu, tuổi tác cũng lớn, không tỏ ra bộ dáng như vậy, nhưng vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt cũng không hoàn toàn ít hơn. Gã cũng rất thông cảm cho bọn họ, dù sao chuyện Đại tướng quân từ hôn Quận chúa cũng qua chưa tới nửa năm, xảy ra chuyện này, chiếu lí hai người họ cho dù không trở mặt, quan hệ chắc chắn cũng không thân thiết, ai mà ngờ được Đại tướng quân lại đi vẽ quận chúa, hơn nữa còn vẽ đến tinh diệu mỹ lệ như vậy. Tả, hữu nhị tướng là trọng thần phò tá quốc triều, phò tá quốc triều, chú trọng nhất chính là suy xét kín đáo khách quan chặt chẽ, chứ không phải ngồi góc tường viết tiểu thuyết, thử hỏi làm sao có trí tưởng tượng bay cao bay xa như vậy?
Hoàng đế hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, một lúc lâu sau, hàm ý sâu xa hỏi Liên Tam hai vấn đề: “Tướng quân tại sao lại vẽ Hồng Ngọc? Bức vẽ này, vì sao lại ở trong tay Hồng Ngọc?” Khi nam tử vẽ một nữ tử, có thể có hàm ý gì, Thành Ngọc không phải không biết, nhưng cái hàm ý đó, nói gì cũng khó vận dụng lên người nàng và Liên Tam. Nàng vừa chấn động, lại vừa nghi hoặc, nghe thấy Hoàng đế hỏi Liên Tam vấn đề này, tưởng rằng hoàng đế bởi vì lấy sai bức tranh ở chỗ nàng, làm trò náo loạn trước mặt chúng thần tử và chúng công chúa mới bị chê cười, nên đã tức giận, lúc này muốn trút giận lên người Liên Tam. Nhưng việc này vốn đâu phải lỗi của Liên Tam.
“Không phải lỗi của Liên Tam… Đại tướng quân.” Trước khi Liên Tam kịp đứng lên hồi đáp, nàng đã nhanh hơn một bước.
Không chờ mọi người phản ứng, nàng đã quỳ xuống trước mặt hoàng đế: “Là thần muội đem bài tập phu tử giao cho đến nhờ Đại tướng quân chỉ điểm, trong đề tài của phu tử, có một đề tài là cung đình sĩ nữ, bây giờ nghĩ lại có lẽ là thần muội vẽ quá mức xấu xí, nguyên bản không có chỗ nào có thể cải thiện, vì vậy Đại tướng quân liền vẽ lại một bức để thần muội nghiên cứu tham khảo, ý muốn thần muội vẽ lại một bức tranh khác.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT