Đêm gần sáng ngày Thất tịch hôm đó, Liên Tam dẫn đoàn người từ Minh Ti trở về phàm thế. Thành Ngọc không cũng không nhớ rõ bọn họ đã ra khỏi Minh Ti như thế nào, lúc này nàng chợt tỉnh lại từ trong mộng.
Vừa bước ra khỏi Minh Ti thì nàng tỉnh dậy một lát, mơ mơ màng màng nhìn thấy Quốc Sư đang cõng mình trên lưng, còn Liên Tam thì đang dẫn đầu đi trước bọn họ.
Trong lúc mơ màng, nàng tách khỏi Quốc Sư, gấp gáp chạy đến phía trước ôm lấy cánh tay Liên Tam. Nàng vùi cả khuôn mặt vào cánh tay chàng nên không thấy vẻ mặt chàng lúc này thế nào, trong lúc ý thức vẫn chưa tỉnh táo, lại nghe Liên Tam trầm giọng hỏi Quốc Sư: “Không phải bảo ngươi chăm sóc nàng sao?”
Quốc Sư vô cùng oan ức nói “Là do Quận Chúa đột ngột tách ra, tôi thực sự không đoán trước được, nên không kịp phòng bị.” Giải thích xong câu này, Quốc Sư nhìn đến hành động của nàng rồi lại bổ sung một câu “Hay là Quận chúa cảm thấy dựa vào tướng quân thì an toàn hơn?” Nói xong câu này lại còn cảm khái “Trong mơ mà Quận Chúa còn cẩn thận như vậy, giỏi thật.”
Quốc Sư nói thao thao bất tuyệt, còn nàng thì ngáp một cái, chỉ cảm thấy không mở mắt lên nổi, từng chút từng chút áp sát vào người Liên Tam, càng lúc càng buồn ngủ, lại bắt đầu mơ màng.
Nàng chỉ nhớ dường như mình đã nói khẽ một tiếng “Mệt”, Liên Tam có phần lạnh nhạt, không đáp lời nàng. Nhưng ngay sau đó, chàng duỗi tay ra ôm lấy nàng, dừng một chút, lại bế nàng lên, để nàng có thể tựa vào lòng chàng mà ngủ ngon một giấc.
Ngày tiếp theo, nàng tỉnh lại ở viện Xuân Thâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT