Khi nói lời này, thanh niên vẫn không ngoái đầu nhìn lại, Đế Quân ngước mắt nhìn bóng dáng của thanh niên, nhìn một hồi, có chút thất thần, dường như lại quay về giảng đường môn Đạo Học nơi Thủy Chiểu Trạch tranh biện đạo của thế gian này cùng với chúng bạn học . Tuy rằng quá nửa thời gian Đế Quân đều ngái ngủ, nhưng nói mà có lý cũng khiến Đế Quân trong cơn mê ngủ còn nhớ được ít nhiều. Đế Quân bất chợt cười nói: “Lời của ngươi, rất giống với lời của Mặc Uyên, chỗ khác biệt chỉ là vào lúc mới bắt đầu, Mặc Uyên không có mảy may dục niệm với thế gian này, bởi vậy cũng không có hứng thú trở thành nguyên nhân bên trong của nó, lúc đó, có người còn từng xưng Mặc Uyên là hiền giả thoát ly khỏi thời loạn thế.” Đế Quân lấy tay chống má, “Nhưng ta nhìn ngươi, hẳn là đã cược bằng cả tính mạng, để trở thành cái nhân bên trong của thế giới này.”  Đế Quân ngừng lại, “Ngươi đã chuẩn bị đi tìm cái chết, để Tổ Thị được sống,” Vừa nói vừa nhướng mày, “Việc này so với ba vạn năm trước Tổ Thị bất chấp ý nguyện của ngươi, tự ý sắp xếp tương lai giúp ngươi, dường như cũng chẳng có gì khác biệt nhỉ?”
Tam điện hạ lặng thinh một lúc. Ánh sao và hỏa tiễn đồng loạt ánh lên trong mắt chàng, chàng nhắm mắt lại: “Vậy cứ coi như đây là sự trả thù của tôi với nàng vậy.” Chàng nói, “Chúng tôi mỗi người một lần, cũng xem như hòa nhau.” Nói ra những lời bất kể nhân tình, nhưng nét mặt lại nhu hòa hiếm có, “Sau khi tu được nhân cách, biết được thất tình, nàng vẫn luôn vì kiếp nạn này mà bôn ba, cũng chưa từng nhìn ngắm thế gian này một cách đàng hoàng. Nếu kết quả cuối cùng thật sự…” Chàng ngừng lại, qua một lúc lâu, mới tiếp tục cất lời, “Tôi hi vọng nàng có thể tiếp tục ở lại, làm một vài chuyện nàng muốn làm mà còn chưa làm kịp, ví dụ như nhìn ngắm sông núi bát hoang, hoặc là năm tới, có thể tiếp tục thưởng thức hoa băng tiêu ở Cô Dao.”
Gió đêm thổi qua vân đài, mang theo cái nóng như thiêu đốt của hỏa tiễn.
Khi Tam điện hạ nói những lời này, đích thực không nghe ra được chút cảm xúc gì trong ngữ điệu. Nhưng những lời như thế, tự nó đã có vẻ cô liêu. Đế Quân nhất thời cũng chẳng biết nói gì, cuối cùng khe khẽ thở dài thành tiếng: “Thôi thế cũng được.”
.
Ngày thứ bảy khi Đế Quân dùng kiếm trận Mạn Đà La bao vây kết giới Úc Thủy, dưới nhát chém mạnh mẽ lần thứ mười một của thanh kiếm khổng lồ, từ kết giới Úc Thủy như một vầng trăng máu tràn ra đầy vết nứt, chỉ chờ Đế Quân tôi luyện thiên hỏa tích lũy linh lực, thúc đẩy kiếm Thương Hà sử ra một nhát cuối cùng, Thần tộc liền có khả năng đột phá sông Úc, đánh thẳng vào bình nguyên Phạm Lâm.
Nhưng trước khi kiếm trận Mạn Đà La chém ra một nhát cuối cùng, bất chợt có một sức mạnh khổng lồ dẫn truyền vào trung tâm kết giới, dưới sự gia hộ của sức mạnh khổng lồ đó, kết giới cực kỳ mong manh vậy mà đã liền lại ít nhiều, mắt thường cũng nhìn thấy được, thế nên một nhát cuối cùng của kiếm trận Mạn Đà La chưa thể hoàn toàn chọc thủng kết giới, Ma tộc rõ ràng lại có thể tranh thủ thêm cho mình thời gian bảy canh giờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play