Ta đã sắp không nhìn thấy, thân thể căn bản không thể nhúc nhích.
Ta cùng Sở Mặc đi sau núi ngồi ngắm sao.
Gió thổi qua, cỏ cây phát ra tiếng sột soạt.
“Sư phụ, sao thật đẹp."
Sở Mặc ôm ta nói: "Trước kia, người không trộm gà trộm chó, liền thích mang theo ta ngắm sao. Người còn nói, người đến từ một ngôi sao xa xôi.”
Ta tựa đầu vào lòng hắn, thân thể suy yếu, đã không mở mắt ra được: "Ừm..."
“Sau này, ngươi giúp ta ngắm sao đi.”
Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán ta.
Ta mơ mơ màng màng, thần trí đã không còn tỉnh táo nữa.
Chỉ cảm giác được, thân thể của hắn rất nóng, rất ấm áp.
Linh hồn của ta, cũng ấm áp, tựa như cùng hắn dung làm một thể, cuộc đời này kiếp này, vĩnh viễn không chia lìa.
Mở mắt ra lần nữa, mặt trời chói chang thiêu đốt.
Thân thể Sở Mặc ngã xuống bãi cỏ bên cạnh, tóc đen nhánh như thác nước rối tung.
“Sở Mặc?”
Ta gọi tên hắn và hắn không phản ứng.
Ta yên lặng một lát, bò qua, ôm hắn, tựa đầu hắn vào n.g.ự.c ta.
Hắn chỉ đang ngủ.
Khuôn mặt bình tĩnh, giống như một đứa trẻ.
Không khóc không nháo, vô cùng yên tĩnh.
Tựa như rất nhiều năm trước, ta ở sau núi nhặt được hắn, hắn nhỏ như vậy, lại giống người lớn, tự mình chiếu cố chính mình, còn có thể làm việc nhà, bưng trà rót nước, làm rất nhiều đồ ăn ngon.
Hắn nói: "Ta muốn đi theo sư phụ suốt đời.”
Hắn nói: "Sư phụ, con muốn chăm sóc người cả đời."
Hắn nói: "Tần Giác, ta muốn vĩnh viễn ở bên ngươi.”
Ma Tôn đã chết, vô số tu chân giả xông lên Bạch Vân Phong.
Ma tộc cùng tu chân giả đại chiến, thiên địa biến sắc.
Bên ngoài tiếng c.h.é.m g.i.ế.c rung trời.
Ta ở trong phòng Bạch Vân Phong lẳng lặng trông coi quan tài của Sở Mặc.
“Hắc Long trưởng lão, tiếp tục tuần hoàn như vậy, đối với Sở Mặc không công bằng, đối với ta cũng không công bằng, ngươi chỉ cần một Ma Tôn, Ma Tôn có thể không phải Sở Mặc.”
“Như vậy, ngươi muốn Sở Mặc không làm Ma Tôn nữa?”
“Ma Tôn có thể là người khác.”
“Haizzz, nhiều năm như vậy, lương tâm ta cũng không yên. Được rồi, ta nói cho ngươi biết phương pháp. Nếu ngươi thật tìm được người cực ác trên thế gian, lấy được nước mắt thiện lương của họ thì ngươi có thể đem linh hồn Sở Mặc đổi qua, ta sẽ linh hồn người khác bổ khuyết vào.”
"Nhưng mà, người cực ác, làm sao có thể chảy nước mắt thiện lương?"
"Đúng vậy, một khi những người xấu xa đã rơi những giọt nước mắt tốt lành, họ sẽ không còn là những người xấu xa nữa, và những giọt nước mắt của họ sẽ không còn hữu ích."
“Ngươi đây là đang làm khó ta?!”
"Ta không nói dối, ngươi có làm không?"
“Đương nhiên, khó khăn hơn nữa ta cũng phải đi làm, Sở Mặc đang chờ ta.”
“Ta chúc mừng ngươi trước.”
“Như vậy, Sở Mặc có tính là người cực ác hay không?”
“Đương nhiên tính, nhưng hắn đã chết, không có nước mắt.”
Ta mỉm cười nói: "Ngươi sai rồi, nhiều năm trước hắn đã vì ta mà rơi nước mắt.”
Năm ấy, ta đã làm khó Sở Mặc: "Ngươi đi tìm một giọt nước mắt thiện lương của người cực ác đến đây.”
Sở Mặc không chút do dự đi tìm, nhưng tìm thật lâu tìm không thấy, gấp đến độ khóc rống.
Sau đó, hắn đem chính nước mắt của mình bỏ vào trong lọ, thấp thỏm bất an trở lại Bạch Vân Phong, mang cho sư phụ của hắn, hy vọng lừa dối qua cửa.
Nhưng sư phụ hắn đã sớm biết hắn đang làm bộ, vạch trần hắn tại chỗ, ném cái lọ vào vách núi dưới Bạch Vân Phong.
Ta đứng lên, tìm được dây thừng, quấn ở trên lưng, chậm rãi leo xuống vách núi.
Sở Mặc cho ta linh căn để cho ta có một chút linh lực, ít nhất không phải thuần túy phàm nhân.
Ta rơi xuống thung lũng và không ngừng tìm kiếm cái lọ ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT