Ta xuyên sách, hóa thân thành một nam phụ độc ác trong truyện, Huyễn Hải Tông tiểu sư tổ.

Nhiệm vụ của ta là trong vòng mười năm, ở lại Huyễn Hải Tông, dựa theo nội dung truyện nhận nam chính làm đồ đệ, không ngừng tra tấn nam chủ, ngược thân ngược tâm, cuối cùng để cho hắn đoạn tình tuyệt tình ái, thức tỉnh huyết thống.

Sau đó lại c.h.é.m g.i.ế.c ta, từ nay về sau đi lên con đường Ma Thần.

Chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ, là có thể đổi thân phận trọng sinh, sống cuộc đời tự do.

Nhưng ta chưa đọc qua truyện, chỉ biết nam chính tên là Sở Mặc.

Ta đi hỏi thăm Huyễn Hải Tông có người nào tên là Sở Mặc hay không.

Hỏi thăm nửa tháng, ta nhận ra nam chính chưa bái sư. Thế làm mỗi ngày ta lại đi dạo trong Huyễn Hải Tông, ngay sau núi gặp một thiếu niên bị người vây đánh, khinh thường. Thiếu niên kia bị rất nhiều người đánh, không rên một tiếng, vô cùng đáng thương.

Đường đường Tiên Tông, lại phát sinh chuyện ức h.i.ế.p đồng môn!

“Này, các ngươi không được ức h.i.ế.p hắn!”

Ta cảm thấy đồng cảm nên đi qua kéo thiếu niên gầy gò bảo vệ phía sau.

"Tiểu sư tổ, ngài đừng bị tiểu tử này lừa, hắn không phải người tốt!"

Ta trừng mắt: "Ta có mắt, rõ ràng là các ngươi lấy nhiều đánh ít, bây giờ còn ngụy biện!"

Mấy đệ tử ấp úng nói: "Là trên người hắn rất thối, ăn cơm không có phép tắc, bộ dạng lại xấu, chọc cho Tô Thanh Thanh tiểu sư muội mất hứng, còn không xin lỗi..."

Ta vừa nghe liền nổi nóng: "Đây là lý do các ngươi đánh hắn?"

Thiếu niên phía sau bỗng nhiên kéo góc áo của ta, mắt ửng đỏ: "Tiểu sư tổ, ngài mặc kệ ta, các sư huynh đệ đánh con là nên, ngài để cho con bị đánh c.h.ế.t ở chỗ này đi... Dù sao con sống cũng không có ý nghĩa gì..."

Trong nháy mắt ta càng giận, quay đầu nói với hắn: "Ngươi đừng sợ, sư tổ ra mặt thay ngươi.”

Thiếu niên rụt rè nhìn thoáng qua mấy sư huynh đệ, nhỏ giọng nói: "Tiểu sư tổ, không sao đâu, các sư huynh đệ không phải cố ý..."

Hắn giơ hai tay lên, tay áo rộng thùng thình không vừa người trượt xuống làm lộ ra hai cánh tay đầy vết thương.

Ta vừa thấy thì lập tức tức nổi điên, sử dụng định thân chú bắt đám thiếu niên kia đứng yên một chỗ: "Bọn họ đánh ngươi như thế nào, ngươi đánh lại như thế đó!"

“Có thể không?" Thiếu niên rụt rè hỏi.

“Đương nhiên có thể!”

Ta nổi giận: “Ta ra lệnh cho ngươi đánh trả!”

“Vậy... ta xin lỗi."

Thiếu niên đi tới trước mặt mấy đệ tử, cúi đầu xin lỗi.

Trước khi đánh người còn phải xin lỗi trước?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play