Sở Mặc thường xuyên làm cho ta một ít địa bảo, hy vọng ta có thể tẩy kinh phạt tủy, một lần nữa tu tiên.
Nhưng mà, ông trời như đang đùa, ta lại một chút tư chất tu tiên cũng không có.
Ta là phàm nhân, sẽ già yếu, tuổi thọ chỉ có ngắn ngủi mấy chục năm.
Mấy chục năm đối với người tu tiên mà nói, chỉ trong nháy mắt. Kiếp trước ta đóng cửa bế quan, liền qua mười năm.
Ban đêm trằn trọc trăn trở, ta nghĩ, tuổi xuân tốt nhất của phàm nhân, cũng chỉ bốn mươi năm mà thôi.
Ta và Sở Mặc nếu thật sự có thể cùng một chỗ, hắn tùy tiện bế quan, hoặc là làm chuyện gì đó, ta có thể nhanh chóng biến thành một lão già.
Một lão già, Sở Mặc sẽ không ghét bỏ sao?
Ta không dám nghĩ về chuyện đó.
Ta cũng không hiểu vì sao lại nghĩ những thứ này, lo được lo mất, để cho mình rầu rĩ không vui. Rõ ràng trước kia ta rất vui vẻ làm phàm nhân, nhưng sau khi biết được chênh lệch giữa mình và Sở Mặc, ta lại thống khổ vì mình là phàm nhân.
Thời gian ba năm như thời gian trôi qua, thoáng cái đã qua.
Nếu hạnh phúc có thể có hình dáng cụ thể, đại khái chính là ba năm này đi.