Dư An có thể gia nhập ban nhạc Mộng Chi Dực vào năm hai mươi tuổi rồi sau đó trở thành người chơi piano chính không chỉ dựa vào thiên phú, mà hơn thế nữa là niềm đam mê cháy bỏng của cậu dành cho âm nhạc.
Từ năm ba tuổi được tiếp xúc với piano, kể từ giây phút những ngón tay bé tí vừa đặt lên từng phím đàn đen trắng, cả cuộc đời cậu đã được định sẵn sẽ phải gắn bó với nó.
"Ting" Tiếng đàn dứt khoát và êm tai vang lên, chỉ một âm điệu đơn giản thế thôi cũng đã đủ để đánh một cú nặng nề vào trái tim Dư An.
Thời khắc đầu ngón tay chạm vào phím đàn, xúc cảm quen thuộc truyền đến, sự cộng hưởng với đàn piano khắc sâu trong linh hồn suốt hơn hai mươi năm qua đã cuộn trào mãnh liệt sau nửa năm im lìm.
Cầm lòng không đặng, cậu đặt tay xuống, vô vàn phổ nhạc lóe lên trong đầu, tiếng đàn du dương mềm mại tuôn ra giữa tia nắng ấm áp ngày đông, ánh dương vàng nhạt để lại vệt nắng trên lớp sơn đen bóng loáng của chiếc đàn piano.
Đợi đến khi Dư An phản ứng lại thì cậu đã ngồi trước đàn, chơi xong một bản nhạc.
Cậu hơi thất thần mà nhìn những phím đàn đen trắng trước mặt, vẫn là những ngón tay thon dài như trước, nhưng những vết sẹo hằn trên đó thì khó lòng phớt lờ được. Đầu ngón tay hơi run, cánh tay không thể thừa nhận việc chơi đàn với cường độ cao như thế nên đã hơi bủn rủn.
Bản nhạc kết thúc, khắp căn nhà trở nên yên tĩnh vô cùng, sự im lặng lấn át cả tiếng đàn sót lại cuối cùng.
Dư An cảm giác được sức nặng trên vai, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng đã dần quen thuộc ập đến.
"Cứ từ từ thôi." Bùi Diệu đứng sau Dư An, "Sau này vẫn còn rất nhiều thời gian."
"Đúng đó Tiểu An à." Mẹ Dư khuyên nhủ, "Bác sĩ nói con hồi phục rất tốt, tiếp theo chỉ cần kiên trì tập luyện phục hồi chức năng, con chắc chắn có thể khôi phục lại thực lực đỉnh cao của mình. Loại chuyện này không gấp được đâu, thời gian sau này còn dài mà."
Ba Dư cũng nói: "Ba mẹ đã sắp xếp xong xuôi việc hồi phục sau này cho con, là bác sĩ được mời về từ nước ngoài, con cứ yên tâm nhé."
Dư An chậm rãi thở ra một hơi, nở một nụ cười nhẹ, "Vâng ạ."
Bùi Diệu nắm tay Dư An dắt cậu tham quan xung quanh, lúc này Dư An mới bắt đầu đánh giá căn nhà.
Phòng khách rộng lớn đến mức hơi trống trải, phong cách tổng thể nhẹ nhàng, sang trọng với lối bài trí đơn giản, đồ nội thất và tường đều là màu nhạt, đèn chùm và ghế sofa có thiết kế khá đẹp.
Dư An nhìn phòng ngủ chính, phòng ngủ dành cho khách, phòng thay đồ và cả kho chứa đồ linh tinh. Không thể không nói, Bùi Diệu làm việc gì cũng rất tỉ mỉ và chu đáo, ngay cả thiết kế của tủ quần áo cũng là kiểu mà Dư An thích.
Phòng thay đồ là một căn phòng riêng tách biệt, chồng chồng dùng chung, Dư An trông thấy quần áo của mình và Bùi Diệu được treo cùng nhau, không hiểu sao trong lòng cảm thấy hơi vi diệu.
Trong tủ quần áo có một số là của Dư An, có vài bộ mới còn chưa được cắt mác, phong cách thanh lịch và đơn giản, là kiểu mà cậu thích.
Dư An vốn định nói không có, nhưng lại cảm thấy như vậy có vẻ khách sáo và xa cách quá, cậu nhìn sang đầu giường trống không, "Chuẩn bị thêm chút nến thơm đi, em thích mùi hoa oải hương và..."
Nói đến đây cậu khựng lại một lát.
Bùi Diệu: "Hửm?"
"Không có gì." Dư An nói, "Hoa oải hương và cam quýt đi."
Bùi Diệu gật đầu đáp ứng.
Dư An nhìn Alpha, mím môi thật nhẹ.
Thật ra trước đây ở nhà cậu dùng nhiều nhất là mùi gỗ mun và đàn hương, đàn hương giúp tĩnh tâm, nhưng cậu không thích cảm giác khói lượn lờ khắp không khí sau khi đốt hương nên mới dùng nến thơm thay thế.
Chỉ có điều không ngờ pheromone của Bùi Diệu lại là mùi gỗ đàn hương, nếu đã vậy thì còn cần nến thơm làm gì nữa.
Bữa tối ăn ở ngoài, đó là một nhà hàng tư nhân với môi trường cực kì tốt, có phòng ăn riêng trong một lối nhỏ giữa rừng tre, yên tĩnh và nhàn nhã.
Đây là lần đầu tiên hai nhà ngồi ăn cơm cùng nhau sau khi kết thông gia, một chiếc bàn tròn lớn, Bùi Diệu ngồi bên cạnh Dư An, ba mẹ họ thì ngồi hai bên.
Dư An mơ hồ cảm thấy mục đích của bữa ăn này không hề đơn giản. Từ lúc ngồi xuống cậu đã cảm giác được sóng ngầm phía sau gương mặt tươi cười kia, nhất là thái độ của mẹ Bùi. Tuy vẫn đối xử với cậu như thường lệ, cũng quan tâm đến sức khỏe của cậu, nhưng Dư An vẫn có chút cảm giác gì đó không nói rõ được.
Lúc gọi món, Bùi Diệu dặn phục vụ đừng cho gừng tươi vào món ăn, Dư An nghe xong thì kéo áo anh, nhỏ giọng nói không cần.
Ba Bùi hỏi: "Sao thế? Tiểu An không ăn gừng tươi à?"
Dư An lễ phép trả lời: "Dạ là không thích lắm thôi ạ, ăn thì vẫn ăn được."
"Nếu Tiểu An đã không thích ăn thì thôi đừng cho vào món nào hết." Ba Bùi nói, "Con vừa khỏi bệnh nặng, đương nhiên phải làm theo khẩu vị của con rồi."
"Không sao đâu ạ, không cần phải chiều theo cháu đâu chú..."
Bùi Diệu nhìn Dư An, đưa menu cho phục vụ, véo đầu ngón tay của cậu, "Nên sửa miệng rồi nhé."
"..." Mặt Dư An hơi nóng, đồng thời cũng thấy hơi ngượng.
"Nhưng cũng không sao." Bùi Diệu nói: "Trong hôn lễ sửa miệng cũng được."
Dư An vô cùng kinh ngạc nhìn sang anh, ba mẹ hai bên cũng đồng thanh hỏi: "Hôn lễ?"
"Trước đây Dư An còn nằm viện nên chưa cử hành hôn lễ." Mặc dù Bùi Diệu đã kiềm chế trước mặt trưởng bối, nhưng khí thế của Alpha vẫn rất mạnh mẽ, "Giờ đã xuất viện rồi, đương nhiên phải bù đắp chứ ạ."
Mẹ Bùi hiểu con trai mình, hỏi anh: "Con nói thế này, nghĩa là đang chuẩn bị rồi sao?"
"Vâng, đang chuẩn bị rồi ạ, một số chi tiết cần phải bàn bạc với Dư An." Bùi Diệu nhìn sang bốn vị trưởng bối, "Còn về việc mời khách, phiền mọi người gửi danh sách cho con là được rồi."
Mọi người không nói gì, Dư An cũng ngơ ngác. Cậu hiểu rõ Bùi Diệu muốn vun đắp tình cảm với mình, nhưng không ngờ là sẽ có hôn lễ này.
Chuyện kết hôn ban đầu cậu còn không hề tham dự, lúc bản thân rơi vào hôn mê đã lĩnh chứng với người khác, cậu không ôm bất cứ suy nghĩ gì về mối hôn nhân này, nhưng đủ các hành động của Bùi Diệu đều khiến cậu bất ngờ.
Phục vụ lần lượt lên món, Bùi Diệu gắp thức ăn cho Dư An, bóc vỏ tôm, thận trọng và bình ổn, cũng tỉ mỉ chu đáo đến từng chi tiết nhỏ.
Dư An im lặng ngồi ăn cơm, nhạy bén nhận ra bầu không khí đã thay đổi. Sau những lời vừa rồi của Bùi Diệu, bàn ăn đã hài hòa hơn thấy rõ.
Sau khi bữa cơm kết thúc, trước khi rời đi mẹ Bùi còn kéo tay Dư An lại nói với cậu vài câu, giọng điệu vẫn như trước, nhưng thái độ đã khác hẳn.
Mẹ Bùi dặn dò Dư An phải nghĩ ngơi điều dưỡng cơ thể cho tốt, hiện nay việc chữa trị phát triển như thế, chắc chắn có thể quay về ban nhạc.
Dư An ngoan ngoãn gật đầu nói vâng.
"Tuyến thể của con phục hồi thế nào rồi?" Mẹ Bùi hỏi thêm một câu.
Dư An nói: "Vẫn đang phục hồi ạ, tuy là hơi chậm, nhưng vẫn phát triển theo chiều hướng tốt."
Mẹ Bùi vỗ vỗ vai cậu, "Con cũng đừng lo quá nhé, nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác thì cứ giao hết cho Bùi Diệu là được."
Nhà hàng chỉ cách khu dân cư một con phố nhỏ phía đối diện, sau khi tiễn ba mẹ về, Bùi Diệu nắm tay Dư An cùng về nhà. Đứng trước cửa một lúc mà tay cậu lại lạnh nữa rồi, anh nắm lấy đặt vào túi áo mình.
Giữa giao lộ dòng xe tấp nập, đèn đỏ ở vạch qua đường sáng lên, hai người kề vai đứng cạnh nhau.
Tay phải của Dư An được Bùi Diệu bao bọc lại dần ấm lên, cơ thể cậu cũng ấm áp hơn chút.
"Anh... sao tự nhiên lại nói đến hôn lễ?" Dư An hỏi: "Trước đó cũng không nói gì với em hết."
"Vốn dĩ định tối nay bàn với em." Bùi Diệu dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Nhưng anh nghĩ cần phải cho ba mẹ anh thấy thái độ của anh đối với em."
Dư An nghĩ đến sự hòa hợp giữa họ trong khoảng thời gian này, trái tim tê dại, đứng giữa gió lạnh nhưng lại thấy ấm áp.
"Chúng ta... không phải đang bồi dưỡng tình cảm à?" Cậu nhỏ giọng hỏi.
"Nên cả anh và em đều không có ý định ly hôn." Bùi Diệu nghiêng đầu sang nhìn cậu, "Nếu đã không ly hôn, tổ chức hôn lễ có gì không được chứ?"
Dư An đối diện với đôi mắt của Alpha, những đường nét sắc bén trên gương mặt Bùi Diệu vô cùng nổi bật và tuấn tú dưới ánh đèn đường sáng rực trong màn đêm, ánh đèn rực rỡ khiến hàng mày sâu hoắm của anh càng thêm dịu dàng mềm mại.
"Bùi Diệu..." Giọng nói Dư An rất nhẹ, lòng bàn tay của hai người dính sát vào nhau trong túi áo có hơi nóng lên, "Anh đã xem qua giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta chưa?"
Họ kết hôn đã nửa năm rồi, từ đầu đến giờ Dư An vẫn chưa nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của chính mình. Cậu lâm vào hôn mê không thể đi làm tận nơi được, ảnh chụp hẳn là được ghép lại rồi sau đó đến cục dân chính dựa vào chút quan hệ để làm.
Có tiền thì làm gì mà chẳng được.
Trước đó Dư An không hề để tâm đến cuộc hôn nhân này, nhưng bây giờ cậu lại tha thiết muốn xem giấy chứng nhận kết hôn, nhìn xem tờ giấy hôn thú xác nhận bản chất mối quan hệ giữa họ.
Bùi Diệu dắt cậu về nhà, lấy ra hai cuốn sổ màu đỏ trong ngăn kéo ở đầu giường, phía trên là hàng chữ khải* màu vàng, bốn chữ "Chứng nhận kết hôn" phản chiếu trong đôi mắt Dư An.
* Chữ khải 楷書 (khải thư hay chính thư 正書). Là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III CN. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
Dư An mở ra, nhìn thấy hai người trong ảnh chụp. Nền ảnh màu đỏ, hai người họ đều mặc vest, mặt hướng thẳng về ống kính. Hình này là dùng ảnh thẻ để photoshop, kĩ thuật photoshop còn rất tốt, đường nét cắt ghép trông tự nhiên như thể họ thật sự đang ngồi cạnh nhau vậy.
Alpha sáp lại từ phía sau, hơi nghiêng người, lướt qua vai Dư An nhìn vào ảnh chụp trên tay cậu, sau đó tầm mắt lại quay về góc nghiêng của khuôn mặt Dư An.
"Lúc em vừa tỉnh lại, nói với anh rằng mình không thể làm tốt thân phận Bùi phu nhân." Bùi Diệu hỏi, "Giờ có muốn thử xem sao không?"
Đầu ngón tay Dư An vuốt nhẹ tấm ảnh mới tinh, mắt nhìn đến mục người lĩnh và ngày lĩnh chứng. Sau đó, cậu quay đầu lại nhìn Alpha với đôi mắt trong sáng và thanh khiết.
Cậu không trả lời câu hỏi của Bùi Diệu mà nói rằng: "Bùi Diệu, em muốn chụp một tấm ảnh kết hôn mới."
Không dựa vào kĩ thuật cắt ghép, cũng không giả dối và vội vàng.
Họ sẽ khoác lên mình bộ áo vest, ngồi trước nền đỏ cùng nhìn vào ống kính, cùng đóng dấu, tạo nên một mối ràng buộc chỉ thuộc về hai người họ.
Ký hiệu là dấu vết nằm trên cơ thể, còn giấy kết hôn là sự công nhận của luật pháp.
Đôi mắt sâu thẳm của Bùi Diệu hiện lên vẻ dịu dàng, vươn tay vuốt ve hai má Dư An, cúi đầu xuống hôn cậu. Một tiếng "được" trầm thấp hòa tan giữa lúc răng môi chạm nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT