Phòng bệnh ngào ngạt mùi gỗ đàn hương, bóng cây ngày hè xanh tươi mát mẻ đã trở thành nhánh cây trơ trụi, cửa sổ đóng chặt, máy sưởi tỏa nhiều hơi ấm trở thành chất xúc tác cho sự rét buốt của mùi gỗ đàn hương.
Dư An dựa nửa người trên giường hôn Bùi Diệu, trong tay còn cầm một chiếc nĩa nhỏ, miếng trái cây vừa cắn một nửa đã bị bỏ lơ. Khuôn mặt Omega phiếm hồng, trúc trắc đáp lại nụ hôn ướt át nóng bỏng này. Cậu được người đàn ông ôm vào lòng, càng hôn sâu hơn. Cuối cùng, thân hình cường tráng của Alpha hoàn toàn phủ lên người cậu.
Nhiệt độ máy sưởi quá cao, chóp mũi cũng đã đổ mồ hôi.
Bùi Diệu thở gấp, càng hôn càng thấy không đủ, môi lưỡi nóng rực tiếp tục hôn xuống, hít hà mùi thơm ấm áp dễ chịu trên người vợ mình, vùi đầu vào giữa gáy cậu liếm mút da thịt nơi đó.
"Ưm..." Dư An phát ra âm cuối chậm chạp, run rẩy. Bàn tay cậu đặt trên lồng ngực Bùi Diệu, lưỡng lự nhưng rồi vẫn không đẩy ra mà siết chặt thành nắm đấm nhỏ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cả người Bùi Diệu đè lên Dư An nhưng cũng chỉ vùi đầu giữa gáy cậu, không có hành động gì khác.
Hơi thở nóng rực nặng nề phun trên tuyến thể của Omega, kích thích người trong lòng nhẹ run.
"Không có pheromone." Lúc mở lời, giọng Bùi Diệu có hơi khàn.
Dư An "ừm" một tiếng, chậm rãi ổn định lại hơi thở.
Từ khi bác sĩ nói rằng thân mật có thể sẽ đẩy nhanh việc hồi phục của tuyến thể, tất cả những chuyện thân mật đã có được một lý do danh chính ngôn thuận.
Không còn phải bận rộn chuyện hôn lễ của em trai nữa, mỗi ngày Bùi Diệu đều đến và ngủ lại. Khoảng thời gian này Dư An cũng đã quen với việc cùng giường chung gối với chồng mình, chỉ có điều dù rằng đã hôn bao nhiêu lần đều không thể kiểm soát được cảm xúc, lần nào cũng đỏ mặt tía tai, bối rối hoảng loạn, đợi một lúc mới bình tĩnh lại được.
Những việc thân mật giữa họ cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, đoạn thời gian này pheromone của Dư An đã phóng thích được hai lần, rất nhạt rất nhạt, Bùi Diệu phải kề sát vào mới ngửi thấy.
Đây là dấu hiệu tốt cho thấy sự hồi phục. Đương nhiên, việc chữa trị không thể bỏ dở giữa chừng.
Lần hôn môi này không có pheromone, sau khi Bùi Diệu ổn định lại nhịp thở thì ngồi dậy khỏi người Dư An. Phòng bệnh quá nóng, anh cởi ra hai nút áo trên cùng, cầm ly nước trên bàn lên uống vài ngụm.
Chiếc ly này vốn là của Dư An, nhưng sự thân mật của thời gian này đã khiến những điều nhỏ nhặt sớm đã không còn phân biệt rạch ròi nữa.
"Mở cửa sổ ra chút đi, thoáng khí." Vành tai Dư An đỏ rực, "Lát nữa ba mẹ em sẽ đến đây."
Bên ngoài đang có mưa nhỏ, sương mù âm u lạnh lẽo, Bùi Diệu lo có hơi lạnh vào sẽ khiến cậu bị cảm, chỉ mở hé một khoảng nhỏ, đợi pheromone tản đi bớt thì nhanh chóng đóng lại.
"Mấy hôm trước Thừa Nhiên đến thăm em à?" Bùi Diệu hỏi.
"Ừm, dắt Mễ Nam đến." Dư An ăn tiếp mấy miếng trái cây lúc nãy đang ăn dở, "Giải thích với em là sau khi về nước bận quá, chưa kịp đến."
Cậu nhớ đến dáng vẻ ngọt ngào của đôi chồng chồng ấy và cả ký hiệu trên người Mễ Nam, cười nói: "Họ rất hạnh phúc."
Hoa ly đặt trên bàn nở vô cùng đẹp, lúc Mễ Nam mang đến đưa cho cậu dáng vẻ khôn khéo dịu dàng, rất đẹp đôi khi đứng cạnh Bùi Thừa Nhiên.
Bùi Diệu ngồi bên giường bóp chân cho Dư An, tiếp lời cậu: "Chúng ta cũng có thể."
Dư An chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Bùi Diệu, mắt cá chân bị Alpha nắm trong tay có hơi đau. Hình ảnh nụ hôn nóng bỏng vừa nãy hiện lên trước mắt cậu, hàng mi cậu run nhẹ, đôi môi sưng tấy khẽ mím lại.
Thuốc trung y và chế độ ăn uống dinh dưỡng đã có tác dụng, thần sắc của Dư An càng ngày càng tốt lên, khuôn mặt có thêm tí đường nét mượt mà, không còn sự xanh xao bệnh tật nữa. Ngoại trừ tuyến thể, tay chân đều đang được phục hồi theo chiều hướng vô cùng tốt.
Bùi Diệu nhìn chằm chằm Dư An một lúc, khóe miệng nhếch lên một đường cong nhẹ.
Dư An bắt được ý cười trên môi anh, "Anh cười gì đó?"
"Bác sĩ nói em có thể xuất viện rồi." Mặt mày Bùi Diệu lộ ra vài phần dịu dàng, "Có đồ dùng cần thiết gì phải mang đi không"
Hôm nay ba mẹ Dư An đến để bàn chuyện xuất viện của cậu, lúc mẹ Dư nói đợi cậu về nhà sẽ làm món sườn chua ngọt mà cậu thích ăn, cậu cảm nhận được ánh mắt của Alpha đặt trên người mình.
"Tiểu An, mấy hôm nay mẹ đã nghĩ ra được vài thực đơn, đều là những món con thích ăn hết." Mẹ Dư hào hứng, kéo tay con trai, "Con có thèm món nào không? Con nằm viện lâu như vậy cuối cùng cũng khỏe lại, chúng ta phải ăn mừng thôi."
Dư An cười một cái, nhìn sang Bùi Diệu.
"Mẹ." Bùi Diệu mở lời: "Dư An đã là vợ con, xuất viện rồi em nên về nhà con ạ."
Đối với thái độ này của Bùi Diệu, ba mẹ Dư An đều rất bất ngờ.
Ban đầu, họ xuất phát từ việc muốn cứu lấy mạng sống của Dư An nên mới ép buộc thúc đẩy cuộc hôn nhân này. Mặc dù trong nửa năm nay Bùi Diệu chăm sóc cho cậu rất nhiều, nhưng chẳng ai nghĩ đến phương diện tình cảm cả, chỉ cho rằng anh đang tận tâm hoàn thành nhiệm vụ của một người chồng mà thôi.
Nhà họ Dư nghĩ vậy, nhà họ Bùi cũng nghĩ vậy. Nếu không thì sao cậu nằm viện lâu đến vậy mà ba mẹ Bùi Diệu cũng chỉ đến thăm vỏn vẹn hai lần?
Vì vậy nên lúc Dư An xuất viện, ai cũng ngầm cho rằng cậu sẽ về nhà họ Dư. Không một ai để ý đến cuộc hôn nhân vội vã và nực cười này, chỉ có người trong cuộc là không nghĩ vậy.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, hương hoa ly thơm ngát trong lành.
"Nếu em đã gả đi rồi, đương nhiên sẽ ở bên này với con." Giọng điệu Bùi Diệu bình tĩnh như đang nói đến một chuyện hiển nhiên.
Ba mẹ Dư An nhìn nhau một cái, ba Dư hỏi: "Tiểu An, con nghĩ sao?"
Ánh mắt ba người tụ lại trên người Dư An, trong đó, ánh mắt của Bùi Diệu là có tính xâm lược nhất, khó mà xem nhẹ.
"..." Dư An vuốt nhẹ đầu ngón tay, im lặng trong chốc lát rồi nhẹ giọng trả lời: "Bác sĩ nói việc hồi phục tuyến thể của con cần có Bùi Diệu."
Ý tứ rất rõ ràng, ba mẹ Dư cũng không tiện nói thêm gì.
Ba Dư nói: "Nếu đã như vậy, mấy hôm nay ba mẹ sẽ chuyển đồ đạc của con qua đó."
"Không phiền ba mẹ đâu ạ, con sẽ sắp xếp." Bùi Diệu nói.
Alpha làm việc rất nhanh chóng, nói mình sẽ sắp xếp là hai ngày sau đã cho người đến chuyển đồ của Dư An đi, quần áo và nhu yếu phẩm hằng ngày chiếm hết phòng ngủ chính của Bùi Diệu.
Thời tiết ngày Dư An xuất viện rất thoải mái, mặt trời lên giữa mùa đông lạnh lẽo, xua tan cái lạnh, ánh nắng vàng nhạt rơi vào phòng bệnh ấm áp dễ chịu.
Chiếc áo bệnh nhân mặc suốt nửa năm cuối cùng cũng được cởi ra, Dư An ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên quần áo của mình. Cậu thích treo túi thơm trong tủ quần áo, quanh năm suốt tháng tất cả quần áo đều vương mùi hoa quỳnh hòa trộn với hương thơm ngào ngạt của túi thơm.
Dư An thay đồ trong toilet xong thì ngắm nhìn chính mình trong gương, cảm giác như đã qua mấy kiếp người. Không khác mấy với dáng vẻ nửa năm trước, nhưng cậu biết rất rõ mình đã trải qua sự suy sụp và thống khổ cỡ nào trong hơn một trăm ngày đêm này.
Tai nạn này đã để lại để lại một sự ám ảnh không thể xóa nhòa trong suốt hai mươi hai năm thuận buồm xuôi gió của cuộc đời cậu. Cậu nhìn xuống những ngón tay của mình, việc tập luyện phục hồi chức năng khá hiệu quả, cơ khớp bị teo đã hồi phục lại, chỉ có những vết sẹo trên làn da vẫn hiện lên rõ ràng như thế, cả vết sẹo trong lòng cũng không thể lành lại được chỉ trong thời gian ngắn.
"Cốc cốc cốc." Cửa toilet bị gõ vang.
Bùi Diệu đứng ngoài cửa hỏi: "Xong chưa em?"
Dư An cất đi sự cô đơn trong mắt, đối diện với gương điều chỉnh lại cảm xúc rồi mở cửa.
Đây vẫn là lần đầu tiên Bùi Diệu nhìn thấy Dư An mặc đồ riêng của cậu, áo len cổ trắng màu trắng ngà phối với chiếc áo khoác len màu be. Dư An xinh đẹp, áo khoác vừa vặn, cộng thêm khí chất xuất chúng nổi bật được tích lũy qua nhiều năm học âm nhạc của cậu làm rực sáng cả đôi mắt Alpha giữa ngày đông lạnh lẽo.
Dư An thấy anh cứ nhìn mình mãi, hơi bất an mà cúi đầu chỉnh lại quần áo, "Sao vậy anh?"
"Không có gì, đồ đẹp." Bùi Diệu đến nắm lấy tay Dư An, cảm giác mát lạnh khi chạm vào khiến anh nhíu mày, "Em lạnh à?"
"Không lạnh." Dư An đáp, "Em có thể chất lạnh, mùa đông thường sẽ vậy."
Bùi Diệu dặn thư ký chạy xe đến dưới lầu, sau khi rời khỏi tòa nhà lớn thì lên thẳng xe, hai vợ chồng trẻ ngồi một chiếc, ba mẹ Dư ngồi một chiếc. Tối nay ba mẹ của Bùi Diệu cũng sẽ đến, hai nhà cùng ngồi ăn một bữa cơm.
Máy sưởi trong xe sưởi ấm bàn tay Dư An, nhà của Bùi Diệu là một căn hộ trong nội thành, cả tòa nhà đó đều là tài sản của nhà họ Bùi.
Từ lúc xuống xe đến cửa nhà, tay Dư An luôn được Bùi Diệu nắm chặt. Trước khi vào nhà, anh đặt tay cậu lên thiết bị nhận diện vân tay trước cửa nhà để nhập vân tay vào, lại nói cho cậu biết mật mã mở cửa.
Sau khi vân tay đã được lưu, Bùi Diệu đặt tay Dư An xuống, một luồng sáng xanh lá mờ nhạt sáng lên, khóa cửa cũng theo đó được mở ra.
Cửa nhà mở ra, hơi ấm dễ chịu bên trong ập vào mặt, Dư An đứng trước cửa, còn chưa kịp đặt chân vào nhà đã trông thấy bên cửa sổ kính sát đất khổng lồ đặt một cây đàn piano.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT