Túc Miểu đột nhiên xuất hiện, phá vỡ cục diện bế tắc trong phòng.

“Bố, bố đang làm gì vậy?” Khi ánh mắt quét qua khuôn mặt của mọi người, Túc Miểu không tự chủ nhướng mày khi bắt gặp ánh mắt của cô gái trong vòng tay của Liễu Ngọc Tú. Cái bộ dạng từ trên cao nhìn xuống này có ý gì hả?

Xem ra cô ấy là một người thô tục không thanh nhã. Giống như cháu gái của Tạ Thái Phó.

Túc Miểu nghiêng đầu tò mò nhìn Xa Ngư Nhi.

Ánh mắt cô từ từ rơi vào cánh tay đang ôm Xa Ngư Nhi của Liễu Ngọc Tú, do dự mà hỏi: “Mẹ, cô ấy là ai?”

Liễu Ngọc Tú há to miệng, vô ý thức mà thu tay lại, nhìn về phía chồng với ánh mắt xin giúp đỡ.

Cha Túc tâm trạng phức tạp, không có trả lời vấn đề của Túc Miểu, mà lớn tiếng quả lớn Túc Trì: “Còn ngồi đó làm gì? Không thấy được em con đang đẩy xe lăn rất tốn sức sao?”

Túc Trì ngơ ngác một chút, “Ai nha”. Nhanh chóng đứng dậy đi về hướng Túc Miểu.

"Anh trai ..." Túc Miểu ngẩng đầu, vừa khó hiểu vừa sợ hãi nhìn anh: “... có chuyện gì vậy?”

"Tại sao mẹ lại khóc? Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người nói đi a, mặc kệ gặp phải khó khăn gì, chỉ cần chúng ta, người một nhà đồng tâm hiệp lực, sẽ luôn có thể vượt qua, phải không? Mọi Người đừng làm con sợ.” Nói đến đây, đã mơ hồ có tiếng khóc.

Những người khác nhìn cô với sự xúc động.

Ngoại trừ Xa Ngư Nhi khinh thường Xuỳ ~ một tiếng.

Có bao giờ họ thấy cô công chúa nhỏ lo lắng như vậy, cô luôn tuỳ hứng làm bậy và ít khi để ý đến gia đình.

Không ngờ trong lòng Miểu Miểu vẫn quan tâm đến bọn họ, không uổng phí nhiều năm yêu thương như vậy.

Ai có thể ngờ rằng cô gái được cưng chiều mà lớn lên lại không phải là con gái của mình?

Ngay cả người già bảo thủ như cha Túc cũng cảm thấy buồn, ông nhìn Túc Miểu, lòng khẽ mềm mại, sau đó liền nhìn đến "con gái ruột" mũi không ra mũi, mắt không ra mắt đối với bọn họ từ khi bước vào cửa. Cha Túc không kìm được cau mày.

“Khóc cái gì mà khóc? Người lớn như vậy mà cứ khóc như mèo nhỏ. Chân con còn chưa tốt, để anh trai đưa con về phòng nghỉ ngơi.”

Đây chính là không đuổi cô ra khỏi nhà sao?

Túc Miểu âm thầm tự cho mình một câu khen ngợi.

Cô không đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng, chỉ cần xác nhận Túc gia không có ý định đuổi cô ra ngoài, những cái khác Túc Miểu đều không quan tâm.

Về phần cốt khí ah, thanh cao ah, cảm giác mang ơn khi chiếm vị trí của người khác…

Cô có.

Cô hoàn toàn không phải là một người không biết liêm sỉ.

Có câu châm ngôn xưa còn nói giàu có rồi mới biết lễ tiết, no ấm rồi mới biết vinh nhục.

Cô gái kia một bộ dạng không thể chờ đợi được vội vàng muốn loại bỏ cô, biết rằng gia đình có thể sẽ không hòa thuận. Khi chưa quen với cuộc sống ở đây, dưới tình huống không nguy cơ không rõ, cô sẽ không bao giờ chủ động chọc thủng lớp giấy này, chỉ khiến người ta phải khen ngợi một câu có cốt khí.

Túc Trì tuân lệnh, tranh thủ thời gian đẩy Túc Miểu về phòng, Xa Ngư Nhi làm sao có thể để bọn họ đem việc này cho qua đây?

Ngay lập tức làm khó dễ: “Ai, lời thề son sắt nói đau lòng con, cái cách làm này là đau lòng cho con sao?"

“Ngư Nhi, ba mẹ không có —— ”

"Túc miểu, cô đừng đi, có những chuyện cô phải tiếp nhận”

"Con biết rõ các người sợ tổn thương tới cô ấy, con có thể lý giải là các người tình nguyện lưu lại cái đồ giả mạo này, cũng không muốn nhận thức cô con gái ruột này sao?”

Xa Ngư Nhi đẩy tay Liễu Ngọc Tú ra mà đứng lên. Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn khó chịu kéo căng lên, quật cường mà nhìn qua Túc Vệ Quốc: “Túc đoàn trưởng, người cũng nghĩ như vậy sao?”

Nguyên bản cô còn nghĩ đến, giúp nữ xứng báo thù sau sẽ thay cô ấy hảo hảo hiếu thuận cha mẹ, không nghĩ tới…

Là cô tự mình đa tình rồi.

Túc Vệ Quốc còn không nói gì, Liễu Ngọc Tú đã ngồi không yên: “Cái gì Túc đoàn trưởng, đó là cha con. Ngư Nhi, cha mẹ không có không nhận con, không có.”

“Còn cô ấy thì sao?”

Túc Miểu: !!!

Đến rồi, cô ta giơ đại đao 40m đến rồi

"Con biết rõ, các người nâng ở lòng bàn tay nuôi nhiều năm như vậy, nhất định có tình cảm nha. Có thể con chính là trời sinh mệnh tiện, đáng đời không may sao? Các người biết rõ cái người nhà kia đối với con như thế nào sao? Chê con không phải con trai, liền gọi là gọi dư thừa, gọi con là Xa Đa Dư, cái tên đầy mỉa mai châm chọc. Con gái trong mắt bọn hắn căn bản không phải người, bất quá là đá đặt chân của con trai, là tùy thời có thể hút máu. Chị cả, chị hai …Nhà ai lễ hỏi cao, bọn hắn sẽ đem chị ấy gả cho, căn bản mặc kệ đối phương nhân phẩm như thế nào; Chị ba cơ linh xinh đẹp, chọn lấy người có thể bịt miệng bọn hắn miệng. Chị tư... chị tư chịu không được, đã chạy trốn khỏi nhà một thời gian trước. Hiện tại, bọn họ đang đánh chủ ý lên đầu con…”

Nếu như không phải nghe lén được Lý Quế Lan lại để cho cô thay thế Xa Đông Mai gả cho con trai ngốc phó xưởng nhà máy thịt, cô cũng không chọn khoảng thời gian này đến thăm nhận thân.

Quả thực.

Hình tượng đau khổ quả thực có thể chiếm được được sự thương cảm của cha mẹ thân sinh và khơi dậy lòng oán hận của họ đối với Túc Miểu trong một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng lòng trắc ẩn luôn luôn là vô dụng, và nó không bao giờ kéo dài

Trước mắt họ thương xót cảnh ngộ cô gặp phải, họ cũng sẽ vô ý thức mà xem nhẹ cô, cho rằng cô không thể tốt hơn Túc Miểu về mọi mặt, và đánh giá thấp giá trị của sự tồn tại của cô.

Khi không còn cảm xúc, tình cảm gắn bó để duy trì mối quan hệ với nhau, giá trị trở thành sợi dây kết nối trọng nhất.

Cô vốn định phải nuôi dưỡng làn da trắng nõn, sau đó sửa chữa tật xấu là đôi vai gù của nguyên chủ, luyện khí chất một thời gian.

Chờ đến khi bề ngoài cùng Túc Miểu chênh lệch không lớn, lúc này mới vạch trần thân phận. Với một người con gái ruột tốt hơn con gái nuôi, chẳng phải sẽ dễ dàng để họ lựa chọn một trong hai người sao?

Ai có thể ngờ rằng Xa Đông Mai lại xảo quyệt như vậy, đã bỏ chạy!

Làm cho cô phải lấy bộ dạng này để đến nhận thân.

“Túc Miểu, bây giờ cô đã hiểu chưa? Cô mới là con gái của nhà họ Xa. Tất cả những gì tôi đã chịu đựng là vì cô.”

“...”

Không phải do bố mẹ Xa gây ra sao?

Túc Miểu trợn to mắt.

Lắc đầu không tin, bờ vai khẽ run lên: “Ba, mẹ, lời cô ấy nói có phải là thật không? Con thật sự không phải con gái của mẹ sao?”

Túc Vệ Quốc mặt đen đến có thể chảy ra nước, ông đối với Xa Ngư Nhi hùng hổ dọa người rất không vui.

Liễu Ngọc Tú nhìn con gái ruột bướng bỉnh, lại nhìn Túc Miểu thân thể lay động đang bị đả kích rất lớn, nhất thời lâm vào thế khó xử.

Hơn mười năm ah, không phải vài ngày, cũng không phải một tháng, muốn bà thừa nhận Túc Miểu không phải là con gái của mình , không thua gì khoét lòng bà.

"Em gái, không khóc ah, bất kể như thế nào, em cũng là con gái nhà chúng ta." Ngô Hồng Ngọc vỗ nhẹ tay cô, tiếp tục nói: “Cha, con nói rất đúng đúng không? Nhà chúng ta nuôi nhiều năm như vậy, cũng không thể đưa trở về mặc người giày xéo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play