Chương 41: Kẻ Nói Dối Nhỏ.

Về sau không đem Hàn Lặc coi như con heo muốn ủi bông cải trắng nhà mình, Liễu Ngọc Tú càng cùng anh nói chuyện với nhau càng cảm thấy lời đồn đãi có gì đó sai sai.

Hàn Lặc người này có chút ngông cuồng nhưng làm người lại rất chân thành, cũng không giống như những người khác nói không học vấn không nghề nghiệp như vậy, làm kinh doanh cũng là thật đấy, không phải thổi ra lời nói suông, tuy nhiên bà nghe xong cả buổi, cũng không hiểu điều khiển tự động của tổng đài điện thoại là cái gì.

Nhưng chỉ cần chịu khó làm ăn, về sau cũng sẽ không quá chênh lệch.

Thực tế mà nói, bằng bối cảnh và nhân mạch của hai nhà Hàn Đàm, coi như là đầu heo, chỉ cần hơi có chút tiến thủ, cũng có thể bay lên trời.

Tưởng tượng như vật ah, Liễu Ngọc Tú cảm thấy hắn cũng không phải kém như vậy.

Nhất là không dựa vào trong nhà kiếm cơm, điểm này Liễu Ngọc Tú quả thực không thể hài lòng hơn được nữa. Điều này nghĩa là hắn có năng lực thực hiện ý nghĩ của mình, lực không chế của cha mẹ đối với hắn sẽ phi thường thấp.

Con gái nếu gả cho một người như vậy, thời gian trôi qua cũng sẽ không kém đi.

Lập tức lại hỏi vài câu, hỏi Hàn Lặc lúc xuống nông thôn đã làm những chuyện gì, Hàn Lặc đã nói mình xuống nông thôn giúp đỡ người dân địa phương thành lập nhà máy vật liệu gỗ, phát triển các ngành công nghiệp đặc trưng. Liễu Ngọc Tú nghe xong, nụ cười trên mặt càng sâu sắc: "Ở nông thôn có tính bài ngoại (*không chấp nhận người từ bên ngoài đến), ngươi có thể lấy được tín nhiệm của bọn hắn, năng lực cũng không nhỏ ah."

Hàn Lặc vốn là có chủ ý biểu hiện, tự nhiên sẽ rèn sắt khi còn nóng, một bữa cơm ăn xong, Liễu Ngọc Tú đã là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thuận mắt rồi.

Lại quay đầu nhìn Túc Miểu, chính mình bưng lấy chén canh cái miệng nhỏ hút lấy, vẻ mặt hạnh phúc.

Liễu Ngọc Tú nâng trán, đã biết rõ con bé căn bản không có chú ý đối thoại giữa hai người.

Cuối cùng bà nói: "Chén để đó cho Niếp Niếp rửa, tiểu Hàn ah, ngươi trước tiễn dì trở lại phố Ngô Đồng a."

Hàn Lặc nghe lời này, đã rõ thái độ của dì Liễu cũng dịu lại rồi, ít nhất không giống ngay từ đầu đã cảm thấy anh hoàn toàn không thích hợp, bà ấy đã đem mình nhét vào phạm vi khảo sát, nhanh chóng đáp: "Được ạ."

Túc Miểu: "Ừ, hai người đi trên đường cẩn thận ah."

Mấy ngày nay chén đều là cô rửa, từ lúc đầu còn từ chối và chán ghét cho đến bây giờ đã chấp nhận rất tốt , không cần Liễu Ngọc Tú bàn giao, Túc Miểu đã phi thường tự giác mà đem việc rửa chén trở thành công việc của mình rồi.

Hàn Lặc gật đầu, liền cùng Liễu Ngọc Tú đi nha.

Túc Miểu đưa bọn họ đến cửa lớn, liền nói vài lời êm tai đem Liễu Ngọc Tú dỗ dành đến mở cờ trong bụng. Đợi sau khi Liễu Ngọc Tú lên xe, Hàn Lặc bắt được cơ hội chế nhạo nói: "Cái miệng này của cô làm sao lớn lên vậy, rất biết dỗ người vui vẻ."

Anh xem như đã hiểu tại sao gia đình Túc Trì lại yêu thương cô như vậy.

Cái miệng nhỏ nhắn thật ngọt ah, có thể khiến người ta ngọt chết.

Túc Miểu nhe răng, vẻ mặt vô tội: "Anh đang đổ oan cho người trong sạch, tôi đây là xuất phát từ tận đáy lòng, xuất phát từ chân tâm."

Hàn Lặc: "Vậy sao? Hừ, kẻ nói dối nhỏ."

Túc Miểu trợn tròn tròng mắt, mềm giọng rống anh ta: "Anh sao lại nhiều lời như vậy ah, đi nhanh lên a."

Hai bức tường trong ngõ có đèn đường, ánh đèn mờ ảo để lại một vòng sáng trên đường. Hàn Lặc đưa lưng về phía ánh sáng, Túc Miểu thấy không rõ mặt của anh, chỉ có thể nghe được anh nhẹ nhàng hô hấp, cùng với hơi thở là tiếng cười trầm thấp.

Cảnh ban đêm mông lung, thân ảnh cao lớn ngăn ở trước mặt cô.

Bóng hai người chồng lên nhau, lộ ra thân mật như vậy, trong lòng đột nhiên có một cái gì đó như vỡ òa. Túc Miểu thu hồi tầm mắt nhìn xuống mũi chân mình: “Anh lái xe từ từ, nhất định phải đưa mẹ tôi về nhà an toàn.”

Hàn Lặc nở nụ cười: "Tốt, đóng kỹ cửa lại, buổi tối mơ đẹp." Mấy chữ cuối cùng anh nói rất nhẹ, giống như là đang cố ý trêu chọc.

Túc Miểu lỗ tai như bị phỏng, cô liếm liếm bờ môi, bàn tay nhỏ bé quạt gió lung tung, chột dạ mà dời mắt: "Y, hôm nay trời thật là nóng a, hắc hắc hắc hắc..."

Hàn Lặc thò tay, bàn tay lớn ở trên đỉnh đầu cô túm lấy hai chùm tóc vểnh lên giật giật hai cái: "Vâng, nóng đến tóc cũng vểnh đi lên, rất giống con chó nhỏ đấy."

Sau khi trêu chọc, anh thoáng một phát đã nhảy ra thật xa, vội vàng lên xe.

Túc Miểu sửng sốt một lát, lúc kịp phản ứng chợt nghe thấy tiếng cười đắc ý của Hàn Lặc.

"Túc tiểu Meow, tạm biệt."

Túc Miểu: ...

Được lắm! Cô quyết định, con cá này số thứ tự từ 1 đổi thành n+1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play