Túc Miểu cũng không đơn thuần, hoàn toàn trái lại, cô có thể trong thời gian ngắn nhất cân nhắc lợi hại, đưa ra quyết định đối với chính mình có lợi nhất.

Ở trong mắt cô, Ngô Hồng Ngọc thì so đo tính toán cái gì? Người sống trên đời, không vì mình cân nhắc cái kia mới gọi là ngu xuẩn.

Chỉ nói mấy câu khó chịu mà thôi, còn tốt hơn nhiều so với muội muội ruột động một chút lại muốn tính mạng cô.

Huống chi, cô nhìn ra được, Ngô Hồng Ngọc bản chất không xấu, rất nhiều thời điểm còn bảo vệ cô, mới lúc nãy cũng không có hành động quá đáng, chỉ là nhận kích thích quá lớn, nên có chút ghen tị mà thôi.

Lui một vạn bước, cho dù là vì cha mẹ cùng anh trai, cô cũng sẽ không cùng chị dâu trở mặt.

Một người có bậc thang bước xuống, người kia lại muốn hàn gắn quan hệ, hai cô gái ăn nhịp với nhau, vui sướng mà ngồi ở phía dưới cây hoa quế lười biếng trò chuyện bát quái.

Túc Trì thấy thế, chỉ có thể thở dài. Một người là em gái, một người là vợ mình, anh có thể xử lý thế nào?

Cũng may còn có người chủ động đưa tới cửa, Hàn Lặc.

Hai người đàn ông làm việc rất lưu loát, không đến hai giờ đã đem toàn bộ đồ đạc chỉnh lý tốt rồi, đến trong phòng vệ sinh cũng đã làm xong. Hàn Lặc còn tỉ mỉ chạy đến phòng bếp cùng buồng vệ sinh kiểm tra điện nước.

Đến chạng vạng tối, bốn người đến tiệm cơm gần đó ăn cơm, rồi sau đó đưa Túc Miểu về ngõ Văn Hóa, lúc đó mới lái xe quay trở lại đại viện quân đội.

Ngõ Văn hóa bên này hết thảy đều thuận lợi, khu cư xá của nhà máy thực phẩm bên kia lại khá phức tạp.

Túc An kéo rương hành lý xuống lầu, không nghĩ tới Dương Mỹ Phụng cầm lấy tay cô ta vừa khóc lại náo, chính là không cho cô ta đi. Ỏ bên trong khu cư xá, các bác gái thấy náo nhiệt cũng mò mẫm lẫn vào, nói gần nói xa đều chỉ trích Túc An không có lương tâm đấy, làm cô ta tức giận đến thiếu chút nữa là nhồi máu cơ tim.

Đợi Túc Vệ Quốc đến rồi, Dương Mỹ Phụng lập tức trở mặt.

Không mắng Túc An là con sói mắt trắng nữa, lại bắt đầu cùng các hàng xóm láng giềng tố khổ, luôn mồm nói con gái nuôi lớn thật không dễ, hôm nay con gái ruột lại không về được, đứa con gái mình chắp tay nuôi lớn cũng muốn đi, thoáng một phát mất đi hai đứa con gái, bà ta cùng Xa Mãn Đồng thật sự là sống không nổi nữa...

Cứ thế mà dựa vào da mặt dày lừa được Túc Vệ Quốc 500 đồng.

Túc Vệ Quốc trên người làm gì có nhiều tiền mặt như vậy, cho dù ông đồng ý bây giờ cũng không cầm ra được ah.

Nhưng Túc An một mực dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn ông, một đám phụ nữ trung niên giúp đỡ Dương Mỹ Phụng áp trận, ông và tiểu Hứa không thể mở đường thoát ra từ nữ các đồng chí dùng thân hình đúc thành bức tường người được.

Chỉ có thể bị buộc viết phiếu nợ.

Túc Vệ Quốc đã lâu không có gặp khó khi ứng phó với một đội quân phụ nữ như vậy, quả thực có lý mà không thể nói rõ.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt đặc biệt dọa người.

Túc An nhìn xem khu cư xá đang dần dần lùi lại phía xa, vừa nhẹ nhàng thở ra, liền nghênh đón mấy lời răn dạy không chút lưu tình của Túc Vệ Quốc: "Hiếu thuận cha mẹ nuôi là hành động tốt đẹp, không có gì không đúng, nhưng cách làm vừa rồi của con rất không thỏa đáng."

"Đối phương chỉ cần vừa khóc vừa nháo là có thể đạt được nguyện vọng, lần này giải quyết được, tiếp theo thì sao?"

Mặc kệ Dương Mỹ Phụng nhân phẩm như thế nào, chỉ dựa vào việc bà ta đem Túc An nuôi lớn, trong lòng Túc Vệ Quốc chắc chắn cảm kích. Ông sáng sớm đã định lại để cho người đổi cho Xa Mãn Đồng cùng Dương Mỹ Phụng một công việc nhẹ nhàng hơn, ai có thể nghĩ đến ông cũng không kịp há mồm, đã bị buộc đã viết phiếu nợ 500 đồng.

Ở trong mắt ông xem ra, hành động này không khác gì đang khiêu khích.

Nhất là, con gái ruột của mình lại đứng trong hàng ngũ bức bách mình. Đây càng làm cho Túc Vệ Quốc không thoải mái.

Còn nghĩ đến sự thù địch của Túc An đối với Túc Miểu, tính toán, mánh lới, khuyến khích Xa Mãn Đồng đem việc này huyên náo đến khắp nới ai cũng biết, Túc Vệ Quốc trong nội tâm càng xác định, cái đứa con gái này tính tình thật sự đã bị nuôi hỏng rồi.

Trở về phải tìm cách tách ra mới được.

Túc An không phục, cô ta nhận định Túc Vệ Quốc mượn chuyện này để nói mình, nhặt xương trong trứng. Trên mặt lại ấp úng nói: "Cha, thực xin lỗi, là con sai rồi."

Túc Vệ Quốc nghiêm mặt, ngón tay gõ trên đùi một cách có tiết tấu, hỏi: "Lần trước con nói trong nhà không có tiền mới không được học cao trung, hiện tại còn muốn học sao?"

Túc An: "... Cha, sách vở con đã bỏ bê nhiều năm rồi, con, con sợ..."

Đời trước cô ta chính là không thích học tập, bây giờ đã thành con cái cán bộ, có một người cha quyền cao chức trọng, cô ta sao còn phải học mấy thứ cặn bã đó, tội gì phải khó xử chính mình đây này.

Túc Vệ Quốc nhanh chóng nhìn lướt qua kính chiếu hậu: "Con muốn đi làm?"

"Có thể chứ? Cha." Cô ta lắp bắp mà hỏi thăm.

Túc Vệ Quốc trầm ngâm thật lâu, một lần nữa nhắc nhở cô ta: "Con đã tốt nghiệp trường cấp hai, chỉ có thể an bài đến nhà máy công tác."

Túc An kinh ngạc, cô ta cụp mắt xuống che dấu tâm tình của mình, trái tay nắm chặt, trong lòng có chút rối loạn, tự bình tĩnh trở lại, cô ta lại nhanh chóng nhìn về phía Túc Vệ Quốc, nói: "Cha, con không muốn đến xưởng đi làm."

Công nhân trong xưởng rất khổ ah, mỗi ngày làm việc mười mấy giờ, ai mà không mệt mỏi đến phát bệnh? Qua vài năm còn có thể nghênh đón làn sóng nghỉ việc.

Cô ta tốt xấu gì cũng là con gái đoàn trưởng, chẳng lẽ tìm không ra một công việc ngồi trong phòng làm việc thoải mái sao?

"Chị dâu giúp Túc Miểu an bài công tác, lúc đó có thể thuận tiện giúp con an bài sao?"

Túc Vệ Quốc: ...

Ông nhìn Túc An có chút đau đầu. Nhưng là nghĩ đến đây là con gái ruột của mình đấy, lưu lạc ở bên ngoài bỏ lỡ sự giáo dục tốt nhất, cũng không phải là lỗi lầm của con bé, ông vẫn nên kiên nhẫn hơn một chút.

"An An, Miểu Miểu tốt nghiệp trung học rồi, Hồng Ngọc có thể an bài cho con bé, cũng không chắc sẽ có thể an bài cho con."

"Cha đề nghị con tiếp tục đến trường, đọc sách cũng mở rộng tầm mắt. Tốt xấu gì cũng cầm được tấm bằng tốt nghiệp trung học rồi nói sau."

Túc An cúi đầu không lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play