Họ thường phải làm việc vào ban đêm, sau đó phải chế biến số cá đánh được, 1 ngày cũng chẳng nghỉ ngơi được mấy giờ.
Bây giờ thuyền còn chưa đến khu vực đánh cá, nên thuyền viên vẫn còn tương đối tự do và thoải mái.
“Chúng tôi cũng muốn có một công việc đàng hoàng như các cô lắm chứ.” Đôi mắt trong sáng của Chu Vân Châu tràn đầy ghen tị “Một khi thuyền ra khơi phải mất đến vài tháng, nếu như có lựa chọn tốt hơn, chúng tôi cũng sẽ không phải đi xa như vậy.”
“Đều là vì giải quyết gánh nặng cuộc sống cả, tôi cũng vậy, chẳng có gì là tử tế hay đáng khinh cả.” Khương Tê thở dài.
Khi cô quyết định bỏ công việc tiền thì ít mà việc thì nhiều kia cũng mâu thuẫn lắm chứ, tóc rụng thì nhiều, sếp thì ngày nào cũng làm lớn chuyện, nhưng điều cô nghĩ là 'Đừng có nói chuyện lý tưởng với tôi, lý tưởng của tôi là làm làm ít nhận nhiều, hơn nữa không tăng ca. ’
Sau đó, cô lại làm công nhân thời vụ tại một nghĩa trang trong một tháng, mặc dù tiền không nhiều, nhưng công việc ít, lại yên tĩnh, làm việc nghỉ ngơi cũng điều độ, đáng tiếc là ở đó chỉ tạm thời cần người trong 1 tháng, không thể làm việc lâu dài.
Nhắc nhở: NPC cảm nhận được sự đồng cảm và tôn trọng chân thành của người chơi, thiện cảm với người chơi tăng lên, có thể cung cấp cho bạn một số gợi ý hữu ích. 】
Đi qua một khu vực có phần tối tăm, Chu Vân Châu chỉ lên trần nhà: “Đây là khu vực nghỉ ngơi, bóng đèn không được tốt cho lắm.”
Khương Tê gật đầu đáp lại 1 tiếng, cô đang suy nghĩ xem loại NPC nào có thể tăng độ thiện cảm.
Chu Vân Châu đưa cô đến ngoài phòng rồi rời đi. Hành lý cá nhân của đoàn thám hiểm đã được thuyền viên chuyển đến phòng ngay khi họ lên thuyền.
Khương Tê mở chiếc vali da màu nâu kiểu cũ, trong đó có một bộ quần áo để thay, đồ vệ sinh cá nhân đơn giản, một cuốn sổ bọc da, một cây bút và một lọ mực nhỏ.
Mọi thứ đều được để gọn gàng, tỉ mỉ, không 1 chút loạn, vẫn là một nhân vật có thiết lập mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Khương Tê tiện tay mở cuốn sổ, lần này bên trong có những dòng chữ quen thuộc, nhưng nội dung quá lộn xộn, xen lẫn những hình vẽ đơn giản.
Sự tương phản giữa thói quen viết lách và thiết lập rối loạn ám ảnh cưỡng chế quá lớn. Là do trò chơi thống nhất trong việc sắp xếp hành lý, hay là còn có nguyên nhân nào khác đây?
Vừa rồi ở văn phòng, Khương Tê đã cảm thấy có vấn đề rồi. Bình thường, cách phá đảo của trò chơi chắc chắn phải là một trình tự mà người chơi có thể tìm thấy và hoàn thành, không có mấy người chơi có thể xem hiểu những đồ vật, nội dung không có giá trị, bản thân cuốn sách cũng có ý nghĩa lớn hơn cả nội dung trong đó.
Trừ khi Phương Nguyên được trò chơi thiết lập là 1 NPC, nhưng anh ta hiển nhiên không phải.
Khương Tê tìm được trong cuốn sổ ghi chép của mình một cái tên, thành cổ Yageem Airm, khớp với lời mà Phương Nguyên nói.
“Đây là một thành cổ bí ẩn đã biến mất trong lịch sử, có hệ thống chữ viết hoàn chỉnh và một số kinh điển quý giá đã được lưu truyền lại, nhưng đến hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm ra được vị trí của nó…”
Rốt cuộc là nghiên cứu sinh vật biển, hay là nghiên cứu lịch sử đây?
Góc độ chuyên môn rộng thật.
Thành cổ đã biến mất trên đất liền và biển cả mênh mông này, có mối liên hệ gì đây?
Thời gian từng chút một trôi qua, trong căn phòng chật hẹp chỉ có tiếng lật trang lặt vặt. Khương Tê giơ tay phải lên dụi dụi đôi mắt đã khô khốc, kiên nhẫn đọc tiếp.
Ban đầu cô nghĩ rằng nếu không tìm được thêm thông tin liên quan đến tài liệu gốc thì cô sẽ bỏ cuộc ở đây, nhưng sự xuất hiện của cuốn sổ khiến việc thu hoạch và chọn lọc thông tin trở nên khó khăn hơn.
Càng nhìn, các bản ghi chép càng trở nên hỗn loạn và các từ ngày càng trở nên ngẫu nhiên, ở một số chỗ, cô thậm chí còn không thể nhìn ra được nó là chữ gì.
Ở cái hoàn cảnh ánh sáng không đủ để tìm hiểu tài liệu ghi chép hỗn loạn không có trật tự này, đối với những học sinh thị lực không tốt đã khó lại càng thêm khó.
Đoàn thám hiểm rốt cuộc đang tìm kiếm thứ gì qua lịch sử bị lãng quên này chứ?