Rời khỏi nhà họ Vương, hai người lên chiếc siêu xe thể thao. Ngồi vào trong xe, Tưởng Du vẫn không thể xóa khỏi tâm trí hình ảnh Bạch Thủy Kim đứng trên tầng ba vẫy tay chào.

Nếu không tận mắt chứng kiến, ai có thể ngờ được người này lại chính là kẻ có gương mặt bầm tím hôm qua chứ.

Quả thực không thể so sánh được.

Không biết thì còn tưởng kẻ hôm qua đã bị bóp cổ chôn sau vườn rồi.

Tưởng Du khởi động xe, tuy nói Vương Hoàn Tu cưới Bạch Thủy Kim là để chọc tức ông Vương, nhưng đối với mình thì cũngkhông tệ, không ngờ Bạch Thủy Kim khi ở riêng lại có bộ dạng như vậy.

"Cậu có biết từ đầu cậu ta trông như thế này không?" Anh ta nắm chặt vô lăng hỏi Vương Hoàn Tu.

"Không biết."

Tưởng Du cười mắng: “Bậy bạ, làm sao cậu có thể không biết được?"

Vương Hoàn Tu là kẻ âm hiểm, vừa âm hiểm vừa điên rồ, những chuyện bất lợi cho bản thân tuyệt đối sẽ không làm, làm ba phần việc đòi mười phần thù lao, có lúc ở chung với hắn còn cảm thấy lạnh lẽo.

Nếu Bạch Thủy Kim không đẹp như vậy, hắn có thể cưới sao?

Chắc phải đi ngâm mình dưới sông Nam Thành ấy.

Nhưng nghĩ kỹ lại, việc hắn không biết cũng không phải là không có khả năng. Vương Hoàn Tu cưới Bạch Thủy Kim một là để chọc tức ông Vương, hai là biết đối phương có quan hệ thân thiết với nhà họ Bùi, lại còn trong thời gian Vương Hoàn Tu bị thúc ép kết hôn mà rầm rộ náo loạn đòi gả cho hắn, nhà họ Bùi muốn thông qua Bạch Thủy Kim để đạt được điều gì đó từ Vương Hoàn Tu.

Đã công khai trắng trợn như vậy, Vương Hoàn Tu liền trực tiếp cưới luôn.

Người bình thường gặp phải âm mưu thì tránh còn không kịp, hắn lại chẳng né tránh, muốn xem có thể gây ra bao nhiêu sóng gió.

Tưởng Du đạp chân ga: “Nhưng nói gì thì nói, tên Bùi Tri Hành kia cũng thật là hào phóng, tôi nhớ trước đây Bạch Thủy Kim thích gã ta đến mức sống không bằng chết cơ mà."

Những tin đồn trong giới thượng lưu đa dạng phong phú, trong đó Bạch Thủy Kim gây ra nhiều trò cười nhất, mọi người đều xem cậu ta như một tên hề nhảy nhót. Bạch Thủy Kim thích thiếu gia nhà họ Bùi - Bùi Tri Hành, nghe nói lần đầu tiên tham dự tiệc rượu là do ông bố mới giàu của cậu ta dẫn đi, đã phải lòng Bùi Tri Hành ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó còn ngày ngày chạy theo sau đuôi của đối phương, dù sấm sét cũng không lay chuyển, Bùi Tri Hành bảo đông thì cậu ta không dám đi tây, thích Bùi Tri Hành đến phát điên.

Giờ đây lại quay đầu cưới Vương Hoàn Tu, chắc chắn trăm phần trăm cũng vì Bùi Tri Hành. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Tưởng Du tặc lưỡi, nhưng phải nói trông xinh đẹp chết mẹ thật.

Tuy nhiên trong lòng anh ta cũng biết, những thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm.

Anh ta trêu chọc: "Vương tổng này, cậu đừng để gương mặt của Bạch Thủy Kim lừa đấy."

Đồng tử Vương Hoàn Tu bình tĩnh như mặt nước không gợn sóng: “Có thể sao?"

.

Bạch Thủy Kim chào buổi sáng với chú chim nhỏ xong, vừa xoa cánh tay run rẩy vừa quay về phòng.

Cậu với chú chim chỉ cách nhau một lớp áo choàng tắm, chú chim với cậu chỉ cách nhau một lớp áo len, không đi ngay thì người chết chính là cậu.

Lấy thẻ vàng ra khỏi tai, rồi nhìn lại một lần nữa, vẫn vui mừng như lúc mới thấy. Sau đó cậu thay một bộ quần áo khác, nhét thẻ vàng vào túi, lúc này Bạch Thủy Kim mới xuống lầu ăn sáng.

Kiếp trước cậu không có thói quen ăn sáng, mỗi ngày làm việc đến tận nửa đêm, so với ăn sáng thì cậu càng muốn ngủ thêm một lúc, quấn quýt với chăn gối, hơn nữa không ăn sáng còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền.

Nhưng dù tiết kiệm được tiền thì cũng không tích góp được là bao, chi phí cho nghệ thuật rất lớn, cậu luôn phải dè sẻn tiêu xài rất nhiều tiền thứ.

Kiếp trước suy dinh dưỡng, một phần lớn nguyên nhân là do từ nhỏ đã không thể ăn uống tốt gây ra.

Được sống lại một lần nữa, đối xử tốt với bản thân một chút, hãy bắt đầu từ việc ăn sáng đều đặn.

Cậu đi dép bông trắng xuống lầu, thấy người hầu nhiệt tình chào hỏi.

"Chào buổi sáng!"

Sau đó lướt qua, xuống lầu tìm đồ ăn.

Người hầu bên cạnh giật mình: “Ai vậy?"

Bạch Thủy Kim đã đi qua bọn họ xuống cầu thang tầng một, người hầu nhìn đồng nghiệp bên cạnh: “Cậu ta là ai?"

Đồng nghiệp cũng ngơ ngác lắc đầu, trên mặt viết: Không biết, chưa từng gặp.

Làm việc ở nhà họ Vương đã lâu như vậy, chưa bao giờ thấy nhân vật này, đối phương có đôi mắt rạng rỡ, dáng vẻ thanh tao dễ nhìn, còn có một mái tóc màu sắc rực rỡ.

Khoan đã, tóc màu sắc rực rỡ?

Bạch Thủy Kim mà thiếu gia cưới về hôm qua cũng có một mái tóc màu sắc rực rỡ.

Người hầu nhìn nhau chăm chú: ......!

Bạch Thủy Kim bước vào phạm vi tầng một, phải nói căn phòng cậu ở đêm qua đã khiến cậu kinh ngạc đến rớt quai hàm, diện tích và trang trí của tầng một càng khiến cậu mở rộng tầm mắt.

Trên cột trưng bày được chạm khắc tinh xảo là những đồ cổ có tuổi đời ngang với tổ tiên của cậu, phong cách trang trí đơn giản nhưng rất có ý nghĩa, sự kết hợp giữa hiện đại và thời Trung cổ phương Tây, trong nhà sáng sủa, lúc này đang là thời gian thông gió hàng ngày khi cửa sổ và cửa ra vào được mở rộng, dù là mùa đông thông gió nhưng trong nhà không hề cảm thấy lạnh lẽo mà chỉ thấy sảng khoái.

Chỉ riêng một tầng của ngôi nhà này đã là địa điểm tuyệt vời để chơi trốn tìm, cậu đoán mình không phải đang ở trong biệt thự mà là trong lâu đài.

Đi đến nhà bếp như thế nào?

Bạch Thủy Kim không biết đường nên đành đi loanh quanh khắp nơi, mỗi người hầu trong nhà họ Vương đều có công việc chuyên môn của riêng mình phải làm, cậu đi đến bên cạnh một vị lão tiên sinh trông có vẻ khá rảnh rỗi.

"Lão tiên sinh, xin hỏi nhà bếp đi lối nào ạ?"

Quản gia nhìn Bạch Thủy Kim đột nhiên thò đầu ra, ngoài việc kinh ngạc vì nhà họ Vương có nhân vật này, dựa vào màu tóc của đối phương mà nhận ra cậu ta, đáy mắt lóe lên tia khinh thường và coi thường khó giấu.

Bác Trương cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, không quá kinh ngạc trước sự thay đổi gương mặt của Bạch Thủy Kim, nhưng lúc này trong lòng vẫn cuộn trào sóng dữ.

Không biết tối qua cậu thiếu gia nhà họ Bạch này có cưỡi thiếu gia của bọn họ không.

Bạch Thủy Kim nhìn thấy màu sắc đục ngầu trong mắt vị lão tiên sinh này, thấy người ta mãi không trả lời, tưởng rằng ông lão này lãng tai, bèn nói to hơn một chút bên tai người ta: “Lão tiên sinh, xin hỏi nhà bếp đi lối nào ạ?"

Quản gia: "...... Tôi họ Trương."

Bạch Thủy Kim gật đầu: “Lão Trương tiên sinh, nhà bếp đi lối nào ạ?"

"......"

Quản gia chỉ cho Bạch Thủy Kim một hướng rồi không để ý đến cậu nữa. Chắc hẳn không ai có cảm tình với vị thiếu gia nhà họ Bạch này. ( truyện trên app T Y T )

Ông không có, và cũng chẳng ai trong nhà họ Vương có cả.

Ông nhớ lại lời Vương Hoàn Tu dặn trước khi ra khỏi nhà sáng nay, bảo dọn dẹp một phòng cho đối phương.

"Tiểu Hồ."

Cô hầu gái đang lau bình hoa sứ liền buông tay, bước đến bên cạnh quản gia.

Quản gia nói: "Lát nữa cô dẫn người dọn dẹp phòng chứa đồ ở tầng hai đi, hôm nay cậu Bạch sẽ chuyển vào đó."

Tầng ba là lãnh địa riêng của Vương Hoàn Tu, ngoài việc dọn dẹp ra thì bình thường chẳng ai lên tầng ba cả. Vị thiếu gia nhà họ Bạch mới vào cửa này đương nhiên cũng không đủ tư cách ở đó.

Thiếu gia không ưa vị thiếu gia nhà họBạch này, nên nhà họ Vương tự nhiên cũng chẳng cần phải bận tâm cho cậu ta, dọn cho một phòng chứa đồ đã là tốt lắm rồi.

Tiểu Hồ vừa nghe xong, sắc mặt không được tốt lắm: “Bác Trương, như vậy không thích hợp lắm đâu ạ."

Vương Hoàn Tu chưa bao giờ hỏi han về chuyện nội bộ, mọi việc đều giao cho bác Trương xử lý. Tiểu Hồ cũng đã làm việc ở nhà họ Vương gần năm năm rồi, đôi khi cô cảm thấy bác Trương có tư tưởng cổ hủ, hay suy đoán quá nhiều ý của người khác. Tuy tính cách Vương Hoàn Tu thất thường, nhưng ngài ấy chưa bao giờ là người so đo với kẻ tiểu nhân.

Dù không thích, nhưng cũng không đến mức khắt khe trong cuộc sống với đối phương.

Dù sao Bạch Thủy Kim cũng đã cưới cho thiếu gia, được coi là nửa chủ nhân, để người ta ở phòng chứa đồ... trừ phi đối phương là Harry Potter.

Quản gia quát: "Bảo cô đi thì cứ đi, hợp hay không hợp thì liên quan gì."

Tiểu Hồ cay đắng ngậm miệng lại, cô ấy đâu dám đắc tội với bác Trương. Bác Trương là người cũ của nhà họ Vương, nghe nói trước đây từng làm quản gia bên cạnh cha mẹ thiếu gia. Sau khi cha mẹ thiếu gia gặp chuyện, bác Trương vẫn luôn đi theo thiếu gia.

"Các người đều phải để ý cậu Bạch kia, nếu cậu ta làm gì thì ghi lại hết, đặc biệt là khi cậu ta lên tầng ba."

.

Bạch Thủy Kim lần theo chỉ dẫn tìm được phòng ăn và nhà bếp. Sau khi cậu ngồi xuống bên bàn ăn, tự động có người bưng bữa sáng lên.

"Cảm ơn."

Người đang rót trà đỏ tay khựng lại, tách trà trên khay phát ra tiếng leng keng nhỏ.

"Không có gì, đây là việc của chúng tôi, thưa cậu chủ."

Được gọi như vậy, Bạch Thủy Kim vẫn còn hơi không quen, khiến cậu nhớ đến quán cà phê cậu từng làm việc trước đây. Cậu làm đủ thứ việc, miễn là hợp pháp và kiếm được tiền thì cậu đều đã làm qua. Trong quán cà phê, trang phục của nam nữ đều là đồng phục người hầu, cũng sẽ nói những lời như thế này.

"Chào mừng chủ nhân trở về": “Chào mừng tiểu thư về nhà": “Không có gì, thưa chủ nhân". Ban đầu những câu chào hỏi này còn thuần thục, nhưng dần dần chuyển thành: "Thưa chủ nhân, đây là nơi hợp pháp, nếu còn như vậy tôi sẽ gọi cảnh sát đấy": “Nắm đấm to như quả bóng đấm, giây sau sẽ đến mặt ngài đấy": “Đấm nhẹ đến đây~"

Cuối cùng vì đấm khách hàng sàm sỡ nên bị đuổi việc.

Quả nhiên bữa sáng của nhà giàu có nhiều món hơn người bình thường, Bạch Thủy Kim nhìn một bàn đầy thức ăn, tưởng mình đang ăn quốc yến.

Mỗi món đều có hương vị khác thường, kiếp trước cậu chưa có cơ hội được ăn những món ngon như thế này. Có lúc phải dè sẻn tiết kiệm tiền để mua trang phục biểu diễn, một ngày chỉ ăn hai cái bánh bao với chút dưa cải muối.

Cậu không có thói quen lãng phí đồ ăn, dù no đến mấy cũng vẫn ăn hết sạch.

Người hầu bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình: Đúng là đói như ma đói tái sinh!

Bữa sáng kết thúc, người hầu bên cạnh bắt đầu dọn dẹp bát đĩa, Bạch Thủy Kim cũng đứng dậy cùng phụ giúp khiến mọi người giật mình: “Cậu Bạch, cứ để chúng tôi làm là được rồi ạ."

Bạch Thủy Kim cầm đĩa, mím môi dưới, lông mày nhíu lại nhưng làm vậy khiến cậu có cảm giác tội lỗi tày trời.

Cậu là kiểu người đi cắt tóc ở tiệm, khi gội đầu còn cố gắng ngẩng cao cổ, sợ làm mệt thợ cắt tóc.

"Vận động sau bữa ăn mà."

"Không không không."

"Nhưng không vận động tôi sẽ nôn mất."

"......"

Bạch Thủy Kim như ý nguyện bưng đĩa vào bếp, tiện thể tham quan một chút. Trong bếp sạch sẽ gọn gàng, mọi dụng cụ nấu nướng và công cụ khác đều được sắp xếp ngăn nắp.

Trước bàn bếp, một phụ nữ trung niên hơi mập mạp, vẻ mặt hiền hậu đang đứng đó lặng lẽ lau nước mắt.

Hôm nay trong bếp đã sa thải không ít người, bà cũng bị mắng một trận, ở cái tuổi này bị mắng trong lòng tất nhiên sẽ không dễ chịu chút nào. Điều khiến bà khó chịu hơn là những đứa trẻ mà bà chân thành đối đãi lại lén lút bắt nạt và lừa gạt bà.

Lúc này trước mặt bà xuất hiện một tờ khăn giấy, dì Lý quay đầu đối diện với một đôi mắt trong veo.

"Dì dùng đi ạ."

Bạch Thủy Kim nhét tờ khăn giấy vào tay bà, ban đầu cậu định dùng để lau miệng, giờ đưa cho đối phương dùng, vẫn còn sạch.

Cậu là người không chịu được cảnh người khác khóc.

Bạch Thủy Kim ngượng ngùng cúi đầu, trái tim cậu mềm yếu lắm.

Dì Lý có chút bất ngờ, thấy Bạch Thủy Kim không giống người giúp việc trong nhà, đối với chủ nhân của ngôi nhà này bà vừa sợ hãi vừa e ngại. Bà vội vàng cầm khăn giấy lau nước mắt, sợ đối phương nghĩ bà không biết điều.

Bạch Thủy Kim nhìn vẻ mặt ưu tư của bà: “Sao bà lại khóc? Có chuyện gì buồn sao ạ?"

Dì Lý lắc đầu: “Là tôi không làm tốt công việc của mình."

"Công việc gì vậy ạ?" Bữa sáng ngon lành thế kia, làm tốt lắm mà.

"Bữa trưa thiếu gia mang đến công ty hàng ngày hôm nay có sơ suất, không làm kịp."

Bạch Thủy Kim chớp mắt: “Vương Hoàn Tu mỗi ngày mang cơm trưa đến công ty sao?"

Dì Lý gật gật đầu.

"Sao anh ấy không ăn ở công ty hoặc ra ngoài ăn?"

Dì Lý kinh ngạc: “Cậu không biết sao?"

Sợi tóc mai trên đầu Bạch Thủy Kim dựng đứng, radar bát quái khởi động: “Vì sao vậy ạ?"

"Trước đây nhân viên công ty của thiếu gia đều ra ngoài ăn trưa. Vào giờ nghỉ trưa, người ra vào công ty rất đông. Công ty đối thủ nảy sinh ý đồ xấu, cử người giả dạng nhân viên lợi dụng giờ nghỉ trưa lẻn vào công ty..."

Bạch Thủy Kim mở to mắt: “Bọn họ vào đánh cắp tài liệu mật sao?"

"Không, bọn họ dùng nước nóng tưới chết cây phát tài ở tầng một."

"......"

Thật là một chiêu thức thương chiến thâm độc.

Sau đó công ty thiết lập căng tin nội bộ. Vương Hoàn Tu thường quên giờ ăn vì bận công việc. Nếu hắn đến căng tin nhân viên, mọi người sẽ cảm thấy không thoải mái nên hắn tiện mang cơm từ nhà đi luôn.

Bạch Thủy Kim chưa từng nghe chuyện này, trong sách cũng không có đoạn này. Dù sao đây cũng là góc nhìn của nhân vật chính, ngoài cốt truyện chính ra, cuộc sống của phản diện trong truyện hầu như được nhắc qua một cách sơ lược hoặc không viết.

Sau khi ăn sáng xong, Bạch Thủy Kim được thông báo chuyển phòng. Phòng mới của cậu nằm ở cuối tầng hai, vừa mở cửa ra, bên trong gọn gàng thoải mái, tuy không rộng rãi như phòng của Vương Hoàn Tu, ngoài phòng tắm và nhà vệ sinh ra thì không có tiện nghi nào khác, nhưng Bạch Thủy Kim lại rất hài lòng, như vậy đã khá tốt rồi.

Tốt hơn bất kỳ nơi nào cậu từng ở kiếp trước.

Mọi người đều chú ý đến biểu cảm của Bạch Thủy Kim. Người này không phải là kẻ an phận thủ thường, tính cách trong lời đồn còn tệ hại đến mức không thể tưởng tượng nổi. Gia đình trong một đêm bỗng trở nên giàu có, nhưng bên trong lại là tâm địa tiểu nhân.

Bọn họ vốn tưởng rằng khi được sắp xếp ở trong phòng chứa đồ dọn ra, cậu ta sẽ không hài lòng, la hét om sòm như ngoài chợ. Nhưng kết quả là đối phương chuyển phòng xong như không có chuyện gì xảy ra, vỗ mông một cái rồi đi mất, chẳng phát biểu bất kỳ lời phàn nàn nào.

Quản gia khinh thường hừ một tiếng: “Đúng là đám nhà giàu mới nổi chưa từng nhìn đời."

Bạch Thủy Kim cuộn tròn trên ghế sofa ở tầng một, trong lòng ôm một chiếc gối ôm mềm mại. Cảm giác của chiếc gối rất tuyệt, cậu với vẻ mặt thỏa mãn nhìn chiếc tivi LCD 120 inch trước mặt.

Cậu luôn ghi nhớ nguyên tắc sống lại một kiếp: đối xử tốt với bản thân một chút. Và một trong những sở thích lớn nhất trong đời cậu chính là ngắm trai đẹp.

Không chỉ mắt được thỏa mãn mà tâm trạng cũng sẽ trở nên tốt hơn.

Mở tivi lên, Bạch Thủy Kim tìm thấy một bộ phim cổ trang toàn trai đẹp, cuộn tròn trên ghế sofa vừa xem vừa kêu ầm ĩ.

"Ôi chao! Chồng yêu ơi!"

"Ối giời ôi! Người này cũng là chồng tui luôn."

"Chồng ộp pa áhhhh!!! Toàn là chồng yêu thôi!"

Nhìn những gương mặt đẹp trai trên màn hình tivi, cậu không ngờ thế giới này lại tốt đẹp đến vậy, diễn viên nam vừa có ngoại hình vừa có diễn xuất.

Xem cả ngày, Bạch Thủy Kim đã nhận năm sáu ông chồng, đẹp trai nhất được cậu phong làm Hoàng quý phi, là nam chính của bộ phim này. Những người còn lại lần lượt là Quý nhân, Tần, Đáp ứng...

Tất nhiên cũng không thể phản bội Đông cung, vị trí Hoàng hậu thuộc về chồng yêu ca ca yêu của cậu, không ai có thể lay chuyển được.

Tuy diễn viên nam đẹp trai mỗi người một vẻ, nhưng chồng yêu ca ca yêu của cậu vẫn độc nhất vô nhị.

Mọi người đều tưởng rằng Bạch Thủy Kim bị ném vào phòng chứa đồ để ở sẽ không vui. Theo tính cách lưu manh vô lại của cậu ta, không chừng sẽ gây náo loạn một trận. Ai ngờ đối phương cả ngày không phải ăn thì cũng xem tivi nhận chồng, sống rất phong phú đa dạng, chẳng thấy chút nào là buồn bã cả.

Quản gia luôn theo dõi sát sao Bạch Thủy Kim, định bụng hễ đối phương có chút gió thổi cỏ lay muốn lên tầng ba là lập tức chụp lại.

Kết quả là đối phương chẳng có chút tham vọng nào, cuộn tròn trên ghế sofa nhận thân, miệng lúc nào cũng "chồng ơi chồng à".

Bạch Thủy Kim nhìn nam chính trong tivi, bị vẻ đẹp trai kia làm cho đến mức uốn éo biến thành con sâu, nhét chiếc gối ôm vào trong áo.

"Có thai rồi."

"......"

Thật là không biết xấu hổ!

Quản gia mở điện thoại quay video nhắm thẳng vào Bạch Thủy Kim.

.

Buổi tối Vương Hoàn Tu từ công ty về nhà, đứng ở tiền sảnh, người hầu nhận lấy đồ trong tay hắn.

Quản gia: "Thiếu gia, chào mừng ngài về nhà."

Vương Hoàn Tu thậm chí còn chẳng buồn nhấc mí mắt, thay giày xong rồi đi vào trong.

"Thiếu gia không hỏi xem hôm nay cậu Bạch đã làm gì ở nhà sao?"

Bạch Thủy Kim?

Ra ngoài cả ngày về nhà, hắn đã quên mất trong nhà còn có nhân vật này.

Vương Hoàn Tu hỏi qua loa: “Làm những gì?"

Quản gia bắt đầu dàn trải rộng rãi: “Cậu Bạch này từ sáng sớm đã có chút không bình thường, ăn cơm thì như ma đói đầu thai..."

Nói một tràng dài mà vẫn chưa đến trọng điểm.

Vương Hoàn Tu nhíu mày, không có tâm trạng nghe tiếp, nhấc chân bước đi.

Hành vi xấu xa của Bạch Thủy Kim không thể tiết lộ được, quản gia vội vàng kéo người hầu bên cạnh lại: “Cậu nói cho thiếu gia đi."

Người hầu bị chọn lập tức run lên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vương Hoàn Tu, vội vàng báo cáo hành tung cả ngày của Bạch Thủy Kim: “Cậu... cậu Bạch sáng nay ăn cả bàn điểm tâm, trưa xơi hai bát cơm lớn, tối lại ăn hết một con gà nguyên con..."

"......"

Đối với những chuyện vụn vặt như thế này, chẳng khác nào đổ rác vào tai, Vương Hoàn Tu khẽ giật mí mắt.

Người hầu bị quản gia huých khuỷu tay: “Còn... còn nữa ạ."

"Còn gì nữa?"

"Còn gọi diễn viên nam trong tivi là chồng."

Quản gia bổ sung: “Nhiều người lắm ạ."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play