"Bạch Thủy Kim, khi nào cậu mới nộp tiền trang phục? Hạn chót là 8 giờ sáng mai rồi đấy."

Đứng trong nhà vệ sinh với chiếc điện thoại trên tay, Bạch Thủy Kim nhìn tin nhắn mà bất lực lẫn lo lắng, cậu đưa tay gãi đầu rồi trả lời: "Nhất định mình sẽ nộp trước sáng mai."

Người gửi tin nhắn là lớp trưởng của bọn họ.

Năm nay Bạch Thủy Kim hai mươi tuổi, đúng độ tuổi sinh viên đại học. Cậu quả thực là một sinh viên chính hiệu, hiện tại đang học năm hai đại học, tuy nhiên cậu lại khác biệt so với những sinh viên khác.

Trong khi người khác tận hưởng cuộc sống đại học, thì ngoài thời gian đi học ra, cậu dành phần còn lại để trải nghiệm cuộc sống như trâu như ngựa của người đi làm thêm.

Cậu học chuyên ngành khiêu vũ quốc tế. Khi xưa, cậu đã phải cắn răng chịu đựng, trải qua muôn vàn gian khó mới thi đỗ được vào trường đại học này, cậu không có bố mẹ, cũng không có người thân, học phí và sinh hoạt phí đều phải dựa vào trợ cấp của nhà nước, học bổng và đi làm thêm để duy trì.

Nhưng ngành nghệ thuật vốn tốn kém, mà ngành học khiêu vũ quốc tế thì lại càng đốt tiền hơn nữa. Không chỉ học phí đắt đỏ, mà những trang phục, phụ kiện và dụng cụ cần thiết cho việc học tập cũng là một khoản chi không hề nhỏ.

Điều này khiến cho cậu vốn đã nghèo khó lại càng thêm khốn đốn.

Hiện tại đang là giữa mùa đông tháng 12, gần đến kỳ thi cuối kỳ. Kỳ thi cuối kỳ của khoa bọn họ là một buổi biểu diễn múa. Kỳ thi lần này khác với những lần trước, sẽ có một đoàn vũ đạo nổi tiếng đến tham dự và theo dõi sinh viên thi.

Nếu phát hiện ra những mầm non tiềm năng, bọn họ sẽ trực tiếp tuyển chọn ngay tại chỗ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Đoàn vũ đạo này vừa mới hoàn thành chuyến lưu diễn đầu năm, danh tiếng vang dội khắp giới nghệ thuật, không ai là không biết đến.

Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị kỹ lưỡng cho kỳ thi cuối kỳ này. Năm giờ sáng đã dậy luyện tập, nửa đêm vẫn còn ở trong phòng tập múa.

Trong khi đó, Bạch Thủy Kim năm giờ sáng thì bưng đĩa, nửa đêm thì rửa bát. Người khác đang nỗ lực cho kỳ thi cuối kỳ, còn cậu thì tiền trang phục biểu diễn vẫn chưa có tin tức.

Để đảm bảo công bằng cho kỳ thi cuối kỳ, chỉ đánh giá kỹ năng múa cơ bản, quy định tất cả sinh viên phải mặc đồng phục, nam một kiểu, nữ một kiểu, không ai được phép tùy tiện thay đổi trang phục.

Nhưng có một kẻ thông minh đã đề xuất mọi người cùng nhau mua mới. Những người học nghệ thuật đều xuất thân từ gia đình khá giả, nên đề nghị này ngay lập tức được tán thành.

Tối hôm đó, link mua trang phục khiêu vũ quốc tế nam đã được gửi vào nhóm lớp.

Bạch Thủy Kim mở ra xem, hai mắt tối sầm.

Năm nghìn...

Giữa mùa đông lạnh giá, khiến lòng người càng thêm lạnh lẽo.

"Cậu đừng quên đấy, nếu cậu không nộp tiền, tôi không thể ghi tên cậu vào danh sách mua hàng được."

"Đến lúc đó nếu trang phục của cậu khác với mọi người, cậu sẽ không được tham gia thi luôn đâu."

Bạch Thủy Kim đọc mà tim đập thình thịch: “Nhất định sẽ nộp, nhất định sẽ nộp!"

Nhìn tin nhắn trả lời của Bạch Thủy Kim, lớp trưởng cũng không thèm để ý nữa.

Bạn cùng phòng hỏi: “Sao rồi, cậu ta nộp chưa?"

"Cái tên nghèo kiết xác đó lấy đâu ra tiền mà nộp?"

"Phụt ha ha ha, biết cậu ta nghèo, nhưng không ngờ lại nghèo đến mức này, năm nghìn đồng mà cũng không lấy ra nổi."

"Nộp không được thì thôi, tôi còn hy vọng cậu ta nộp không được ấy chứ."

Bạn cùng phòng cười đùa: “Cậu sao lại xấu xa thế?"

"Nói thật, cậu cũng không muốn cậu ta nộp được đúng không? Cậu ta luôn đứng nhất nhì trong chuyên ngành, nếu kỳ thi cuối kỳ này, chắc chắn cậu ta sẽ được chọn mất."

"Yên tâm đi, tôi đã hỏi bạn cùng phòng của cậu ta rồi, trong túi một xu cũng không có, trừ phi tối nay cậu ta đi bán thân, không thì không thể nào lấy đâu ra số tiền đó được."

Cánh cửa nhà vệ sinh bị gõ: “Bạch Thủy Kim, cậu có trong đó không?"

Bạch Thủy Kim vội vàng cất điện thoại: “Có, có ạ."

Cậu mở cửa bước ra ngoài.

"Tìm cậu nãy giờ, sao lại trốn ở đây vậy?"

"Em có tin nhắn cần phải trả lời ạ." Nhìn người pha chế rượu đang đổ mồ hôi vì tìm mình, cậu hỏi: “Anh Thần, có chuyện gì vậy ạ?"

Trương Thần xoa xoa tay: “Vừa rồi anh nhận được một đơn hàng lớn, bán được không ít rượu. Bây giờ đang điều động nhân viên phục vụ qua phòng VIP để rót rượu. Nghe nói là một thiếu gia nhà giàu, thường thì những người tay chân không vững sẽ không được cử đi rót rượu vì sợ xảy ra sai sót. Anh đang nghĩ tìm vài người tay vững chút."

Bạch Thủy Kim: "Nên anh mới tìm em?"

Bạch Thủy Kim nghe xong, cậu đưa tay sờ cổ, sao cậu lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cậu nghĩ đây không phải chuyện tốt nhưng qua lời Trương Thần thì nghe như vừa nhặt được của, nhưng nếu thật sự là nhặt được của thì đã bị người khác nhặt mất rồi, làm gì còn đến lượt cậu.

"Anh Thần, em vẫn không đi đâu."

"Đừng từ chối chứ, đây là một phi vụ béo bở đấy. Ai đi cũng được tiền boa, mỗi người chừng này này."

Trương Thần giơ ra một bàn tay.

Bạch Thủy Kim: "Năm trăm ạ?"

"Năm nghìn."

!

Bạch Thủy Kim mở to mắt, nhiều đến vậy sao, năm nghìn đủ để cậu mua trang phục biểu diễn rồi.

Thấy cậu đã động lòng, Trương Thần không cho cậu thời gian suy nghĩ nữa, anh ta nhấn mạnh lần nữa: “Chỉ là đi rót rượu thôi, cũng giống như mọi khi cậu quảng cáo rót rượu vậy."

Bạch Thủy Kim bị anh ta đẩy đi nhanh chóng đến phòng VIP. Bên trong, tiếng nhạc sôi động vang lên inh ỏi. Chỉ cần rót rượu là có thể nhận được năm nghìn tiền boa, có được số tiền này cậu sẽ được tham gia kỳ thi.

Mặc dù lo lắng nhưng Bạch Thủy Kim vẫn bước vào. Ban đầu, mọi thứ diễn ra đúng như lời Trương Thần nói, chỉ là rót rượu cho người ta, rót xong thì đứng sang một bên.

Trong phòng VIP, ánh đèn màu rực rỡ nhưng lại tối tăm vô cùng. Ánh sáng đủ màu khiến người ta không thể nhìn rõ gương mặt. Bạch Thủy Kim cũng không muốn nhìn mà chỉ hồi tưởng lại những chi tiết trong bài múa của mình.

Đến ngày thi, cậu sẽ phải nhảy như thế nào với bạn nhảy của mình.

"Thủy Kim, có phải là Bạch Thủy Kim không?"

Nghe có người gọi tên mình, Bạch Thủy Kim nhanh chóng bước lên phía trước: “Vâng, là em ạ."

Một người đàn ông mặc vest chỉ vào ly rượu của mình: “Hết rượu rồi, rót thêm cho tôi chút đi."

"Vâng, thưa ngài, xin đợi một chút ạ."

Bạch Thủy Kim mặc đồng phục phục vụ, áo sơ mi trắng bên ngoài khoác một chiếc áo ghi-lê đen, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cậu.

Khi cậu cúi người xuống để rót rượu, vốn là người học múa nên eo cậu rất mềm mại, chỉ cần nhìn động tác là có thể phát hiện  ra ngay.

Sau khi rót xong rượu, cậu lùi sang một bên.

Tuy nhiên, người đàn ông lại hỏi: “Cậu làm nghề này được bao lâu rồi?"

"Mới được nửa tháng thôi ạ."

"Vậy sao? Thế quán của các cậu có loại rượu nào ngon?"

Làm sao cậu biết được, rượu ở đây đắt kinh khủng, Bạch Thủy Kim cũng không uống rượu nên chưa từng nếm thử bao giờ.

Cậu đành căng da đầu trả lời: “Loại nào cũng ngon ạ."

Lúc này người đàn ông chỉ vào hai chai rượu bên cạnh: “Trong hai chai này, chai nào ngon hơn nhỉ?"

Bạch Thủy Kim nhất thời nghẹn lời.

Ngay lúc đó, người đàn ông tự tay rót cho cậu một ly từ mỗi chai, đẩy về phía cậu: “Không biết thì cậu nếm thử cả hai đi."

"Thôi ạ, thưa ngài. Nhân viên phục vụ như chúng tôi không được uống rượu của khách đâu ạ."

"Không sao đâu, cứ coi như tôi mời cậu. Cậu cứ xem như bây giờ không phải đang làm việc."

Bạch Thủy Kim từ chối nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn bị ép uống rượu. Hai ly rượu mạnh vào bụng liền khiến cả người cậu nóng ran lên.

Rất nhanh, cậu nhận ra có điều gì đó không ổn, trong hai ly rượu đó có thứ gì đó bẩn thỉu.

Cơ thể càng lúc càng nóng, tầm nhìn cũng dần trở nên mờ mịt, cậu đã bị hạ thuốc. Cậu cảm thấy có bàn tay sờ lên eo của mình.

Một cảm giác buồn nôn ập đến, Bạch Thủy Kim cắn mạnh vào lưỡi để giữ tỉnh táo.

"Từ lúc tôi vào đây đã để ý đến cậu rồi, trông cậu dâm đãng thế này, chắc cũng làm nhiều rồi nhỉ? Tối nay để tôi cho cậu sướng một phen."

Sướng, sướng cái con mẹ mày!

Ý chí sắt đá của Bạch Thủy Kim bùng lên, cậu bật dậy như một cái lò xo, chộp lấy chai rượu trên bàn rồi đập thẳng vào đầu gã đàn ông.

"Đệt mẹ!!!!"

"Á á á á á á!!!"

Tiếng hét thất thanh vang lên trong phòng VIP.

"Chết tiệt!" Gã đàn ông bị đập đến nỗi đầu vỡ máu chảy liền chộp lấy xô đá bên cạnh rồi quật vào đầu Bạch Thủy Kim.

Bạch Thủy Kim ngã xuống như một con rối, không lâu sau gã đàn ông cũng kiệt sức ngã xuống đất, hai mắt trợn ngược rồi ngất đi.

Trước khi ngất, Bạch Thủy Kim nghĩ rằng mình đã thắng, cậu im lặng chờ đợi cứu viện. Nhưng càng chờ, cậu càng cảm thấy máu chảy ra nhiều hơn, có vẻ như sắp không ổn rồi. Cậu khó nhọc lấy điện thoại từ trong túi quần ra, xóa đi địa chỉ web truyện tranh người lớn mà cậu lén lút xem mấy ngày nay.

Được rồi.

Ít nhiều cũng phải để lại chút tiếng thơm cho đời.

Tiện thể thắt chặt thêm dây lưng quần.

Khi tỉnh lại lần nữa, cậu thấy mình đang nằm trên một chiếc giường king-size, trên giường có hai bóng người chồng lên nhau như đang chơi trò xếp hình. ( truyện trên app T Y T )

Bạch Thủy Kim chỉ cảm thấy mình đang giằng co với một người nào đó, cả người lắc lư chao đảo, như thể đang ở trên thuyền vậy.

Kết quả khi nhìn rõ, trời ạ, không phải trên thuyền mà là trên giường.

Chẳng lẽ cậu không được cứu, mà là bị gã đàn ông hạ thuốc kia bắt đi rồi cưỡng hiếp!

Đầu óc cậu như ngừng hoạt động, cuối cùng sự trong trắng vẫn không thể giữ được trên cõi đời này nữa.

Vương Hoàn Tu nhìn tiểu nương pháo đang nằm trên người mình đòi hôn đòi ôm được một nửa thì bỗng dưng khựng lại, hắn giơ tay lên ghê tởm hất cậu ta ngã lăn xuống giường.

Bạch Thủy Kim lập tức ngã xuống giường như một con búp bê rách nát.

Trời ơi, cậu đã không còn trong sạch nữa rồi.

Vương Hoàn Tu không quan tâm đến cậu, kết hôn với đối phương vốn không phải xuất phát từ tình yêu gì cả. Hôm nay lễ cưới kết thúc, đưa người về nhà và sắp xếp cho ở một phòng, nhưng không ngờ tối đến đối phương lại chủ động xuất hiện trong phòng mình.

Không nói hai lời đã nhào lên đòi hôn hắn, giật áo hắn.

"Nằm đủ chưa? Nằm đủ rồi thì cút nhanh đi."

Bạch Thủy Kim tức đến bốc khói, cả người như muốn nổ tung, được lắm, đồ tội phạm vi phạm pháp luật.

Sự trong trắng của cậu là để dành cho cây gậy to của mấy anh đẹp trai cao to cơ, kết quả... kết quả á á á á á á á á!

Cậu bò dậy khỏi giường, nhảy bổ lên người Vương Hoàn Tu: “Đồ súc sinh, tôi liều mạng với anh!"

Hôm nay tôi sẽ đánh chết anh!

Vương Hoàn Tu bị cậu nhào lên một cách bất ngờ.

Hắn lạnh lùng quát: “Làm gì vậy!"

Ngủ xong rồi, giờ anh giả vờ hả!

Ông đây sẽ kiện anh, trước khi kiện thì phải đánh cho anh một trận thật đau đớn.

Cho đến giờ Bạch Thủy Kim vẫn chưa biết hắn trông như thế nào, lúc trước trong phòng VIP tối om nhìn không rõ, bây giờ cậu phải nhìn cho kỹ gương mặt của tên súc sinh này mới được!

Thấy người kia giơ tay lên che, Bạch Thủy Kim dồn hết sức lực trong người đè lên người hắn.

Cậu túm chặt lấy cánh tay đối phương, ánh mắt như búa tạ của quan tòa giáng xuống người hắn.

Khi nhìn rõ dung mạo của người trước mặt, Bạch Thủy Kim trợn tròn mắt.

Người đàn ông có đôi mắt sâu thẳm, sống động, gương mặt còn đẹp hơn cả mô hình AI tạo ra, khiến người ta phải sững sờ, là vẻ đẹp trai khó quên. Sống mũi cao thẳng, môi không dày cũng không mỏng, vừa vặn với khuôn mặt chuẩn tổng tài của hắn.

Hai cúc áo trên cổ áo sơ mi đen được cởi ra, trên cổ hắn có hai vết cào đỏ ửng. Mái tóc đen được chải ngược ra sau, vốn gọn gàng không một sợi tóc thừa nhưng vì vừa chơi trò xếp hình nên lúc này đã có vài sợi tóc rủ xuống trán, không vượt quá đôi lông mày như dãy núi sừng sững kia.

Bạch Thủy Kim sững sờ, ngớ ngẩn mà liếm môi: “Không phải chứ, sao anh lại đẹp trai vãi đạn?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play