Anh ta nhìn Tử Thành với ánh mắt sáng rực, mang theo chút hối tiếc.
Nếu biết Tử Thành có khả năng ăn nói lưu loát đến vậy, anh ta đã không cần phải vất vả suốt cả quãng đường.
Cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, Tử Thành thở phào nhẹ nhõm, lông mày giãn ra, nhớ lại những lời Giang Chi đã dặn. Nhưng cậu nhóc không hiểu Giang Chi bỏ ra bao nhiêu công sức như thế để làm gì.
Tối đó, Tử Thành được Hà Lương Trụ đưa về nhà, khi về còn mang theo vài nắm hẹ nhỏ. Giang Chi đang ở trong sân sắp xếp bếp nướng khi nghe thấy tiếng động, hai người họ đã đi tới gần.
“Chị dâu, em đưa Tử Thành về rồi đây.”
“Em vất vả rồi.” Giang Chi mỉm cười, rót cho anh ta một bát nước: “Quãng đường dài như vậy, có mệt không?”
“Không mệt, không mệt.” Hà Lương Trụ đi cả buổi chiều, khát không chịu nổi, tự nhiên nhận lấy nước, nói lời cảm ơn, rồi lại nói: “Tử Thành ra
Giang Chi coi Tử Thành như con trai trong nhà, bỗng có cảm giác tự hào của một bậc cha mẹ. Trước mặt người ngoài, cô không khiêm tốn: “Tử Thành nhà chúng tôi thực sự rất ngoan, lại còn giỏi nữa.”
Hà Lương Trụ:"...”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT