Tử Thành nhìn Giang Chi, trong mắt lộ rõ sự khinh bỉ.

Sao thím nhỏ lại đi chậm hơn cả ông nội! Hơn nữa, mới chỉ đi được vài bước mà đã mệt, còn khônug bằng em gái mình!

Tử Thành bắt đầu hối hận vì dẫn theo Giang Chi lên núi.

Nhưng khi nghĩ đến lời ông nội nói rằng:

sau khi sinh em gái, tínuh tình của thím nhỏ thay đổi, sức khỏe kém đi. Nhớ lại cô em gái xinh đẹp dễ thương ở nhà, Tử Thành thở dài, gương mặt nhỏ bé chất chứa vẻ đau khổ.

"Vậy thím phải giữ thật chắc nhé."

"Được." Giang Chi bị biểu cảm của cậu bé chọc cười, đưa tay nhéo nhẹ má của Tử Thành.

Con đường lên núi gập ghềnh, Tử Thành có thể tránh nhưng không tránh, giống như mỗi lần dẫn Nhu Nhu lên núi, cậu nhóc nhắc nhở cô: "Không được đi như thế, dễ ngã lắm."

Sau gần một tháng chăm sóc Tử Thành, cuối cùng trên khuôn mặt cậu nhóc đã có chút da thịt, sờ vào cảm thấy khá thoải mái.

Giang Chi cảm thấy rất hài lòng, tâm trạng tốt, nảy ý định trêu đùa cậu bé: "Cháu sợ thím ngã à?’’

Tử Thành giống như một người lớn, đơn giản gật đầu "ùm" một tiếng.

Trước đó, đã có người trong đại đội đi đúng không cẩn thận, rơi xuống núi mà chết. Nếu Giang Chi thực sự ngã xuống thì em gái phải làm sao?

Tử Thành nghĩ đến cô em gái dịu dàng mềm mại ở nhà, cảm thấy rất lo sợ.

Cậu nhóc sợ nếu Giang Chi không còn nữa, em gái sẽ giống như mình, không còn mẹ. Cậu nhóc không muốn em gái phải như mình, không muốn cô bé bị bọn trẻ con trong làng chê cười là đứa không mẹ.

Vì điều đó, cậu ta sẽ chăm chú quan sát Giang Chi.

Giang Chi không biết Tử Thành có suy nghĩ phức tạp như vậy, cô chỉ nghĩ rằng những nỗ lực của mình trong thời gian qua không uổng phí, lại nhéo má của cậu bé, cười hỏi: “Tử Thành, cháu có muốn đi học không?”

Tử Thành nhìn xuống mặt đất, bước đi vững chắc.

Khi nghe Giang Chi nói chuyện, khuôn mặt nhỏ bé bắt đầu căng thẳng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Lúc này, cậu nhóc giống như một con mèo bị giẫm đuôi, bị chạm vào điểm yếu, lập tức nổi giận, lông gai dụng đúng.

Thím nhỏ lại trở nên xấu xa! Chắc chắn thím nhỏ muốn chế giễu mình giống như những người khác, chế giễu việc mình nghe lén ở cửa sổ!

Cậu ta sẽ không để thím nhỏ chế giễu, khinh thường mình. “Không muốn!”

“Hả?” Giang Chi ngạc nhiên, điều này khác với những gì cô đọc trong sách.

Vì nhà họ Quảng và vì Nhu Nhu còn nhỏ, Giang Chi thực sự ít khi ra ngoài, ngoại trừ những lúc thu hoạch mùa thu phải xuống đồng, phần lớn thời gian cô ở nhà. Nếu không phải đọc cuốn sách đó, cô thậm chí còn không biết Tử Thành chạy đi đâu.

“Thật sự không thích à?” Cô không nản lòng, hỏi lại một lần nữa.

Tử Thành mím môi, không để Giang Chi dựa vai nữa, quay người bước đi hai bước, nhanh chóng dùng tay áo xoa mắt, quay mặt đi, không nhìn Giang Chi.

“Cháu đi sau thím.”

Giang Chi: “...”

Cô không biết mình đã chạm vào điều gì khiến Tử Thành bất mãn.

Giang Chi không dám nói thêm, sợ kích động Tử Thành, trong lòng thở dài, biết rằng Tử Thành vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với mình.

Đó là điều bình thường, mối quan hệ giữa hai người họ đóng băng gần ba năm, không thể nào tan chảy trong thời gian ngắn như vậy. Hơn nữa, Tử Thành là một đứa trẻ vừa nhạy cảm, vừa chín chắn và hơi tự ti.

Khi nghĩ đến Tử Thành, cô lại nghĩ đến Nhu Nhu.

Dù trong sách viết thật hay giả, biến số có lớn đến đâu, nhưng cô vẫn tin tưởng Tử Thành, cũng tin tưởng vào những đứa trẻ được Quảng Thâm và Chu Anh nuôi dạy.

Giang Chi dựa vào một thân cây thấp trên lối dốc, chân đạp lên sỏi đá, cúi người, từng bước từng bước leo lên sườn núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play