“Trước kia trong đại đội từng có người nói xấu anh ấy là kẻ ăn bám, được mặt mà không được việc. Em không thể để anh ấy tự ti, như thế cũng không tốt cho sự phát triển của Nhu Nhu.”

Giang Chi nói những lời chân thành từ tận đáy lòng.

Thực ra, còn một lý do quan trọng nhất cô không nói, đó là cô xấu hổ, sợ Quảng Thâm châm chọc mình. Lúc trước cô lỡ nói nặng lời, đâm vào lòng người ta, cô không muốn bị người ta đâm lại. Đặc biệt khi người đó là Quảng Thâm.

"...Tự ti?" Giang Hựu cảm thấy mình đang nghe nhầm, nhớ lại vẻ bình tĩnh, kiểm soát toàn bộ tình hình của Quảng Thâm vào buổi sáng, cảm xúc hỗn loạn: "Quảng Thâm tự ti?"

“Đúng vậy. Anh hai, bây giờ một ngày em kiếm được một tờ tiền Đoàn Kết, một tháng là ba trăm, một năm là hơn ba nghìn, tích góp vài năm là có hàng vạn.”

Hai anh em nhà họ Giang chỉ cần kiếm được chút tiền là thích phô trương, nhưng Giang Hựu thể hiện rõ ra ngoài, còn Giang Chi thì giữ trong lòng. Bây giờ cô đang mơ mộng, càng nói càng thích, tự vẽ ra bức tranh tương lai cho mình, cảm thấy mình sắp có thể nuôi cả gia đình và Quảng Thâm.

"Anh hai, em nói này, Quảng Thâm không có kỹ năng gì đặc biệt. Bây giờ còn trẻ còn có thể làm đồng áng, chờ già rồi không làm được nữa, thật sự phải dựa vào em nuôi. Anh nghĩ sau này anh ấy có tự ti không?"

"Làm sao mà em nói chuyện với anh ấy được?"

.......

Giang Hựu nhớ lại buổi sáng tình cờ thấy Quảng Thâm đang xử lý những thứ mà anh ta ngày thường không dám chạm vào, bỗng cảm thấy hơi thương hại cho cô em gái mơ mộng của mình.

Anh ta do dự mở miệng, cắt ngang suy nghĩ của Giang Chi: "Chưa nói đến chuyện vài ba ngày em lại muốn ăn thịt, muốn mua kem chống nắng, bột mì đắt tiền và những chi phí khác, anh chỉ muốn biết, em có thực sự nghĩ rằng ngoài làm ruộng ra, Quảng Thâm không có tài năng gì khác?"

"Thì...” Giang Chi suy nghĩ một lúc: "Bây giờ, có lẽ anh ấy vẫn biết sửa chữa kênh mương"

Giang Hựu : "......'

Giang Hựu cười, cười, vẫn cứ cười. Sau đó, anh ta nhìn Nhu Nhu, ánh mắt tràn đầy tình thương hôn lên má Nhu Nhu, làm cô bé cười khanh khách.

"Hả?"

Giang Hựu đặt Nhu Nhu vào lòng Giang Chi, nghiêm túc nói: "Hứa với anh, sau này nhất định phải dạy Nhu Nhu gọi cha đúng cách."

"Không sao, em chỉ cần nhớ thôi. Quảng Thâm..."

"Quảng Thâm sao rồi?"

Môi Giang Hựu động đậy, không dám nói ra, suýt chút nữa thì nghẹt thở, khuôn mặt đầy biểu cảm phức tạp, khó khăn nói: “Quảng Thâm, rất tốt.”

Giang Chi: ".."

Hôm nay trông anh hai có vẻ hơi kỳ lạ.

Giang Chi tiễn Giang Hựu ra cửa, suốt đường cô còn ám chỉ Giang Hựu nên đi gặp mẹ Tần Vân để kiểm tra sức khỏe. Giang Hựu trông có vẻ mệt mỏi, bước chân không vững, chỉ nhìn cô một cái, sau đó quay người, bước đi vững vàng.

Buổi chiều, sau khi dỗ Nhu Nhu ngủ, Giang Chi với Tử Thành đi ra ngọn núi sau nhà hái hẹ.

Kể từ khi Giang Chi lấy chồng, đây là lần đầu tiên họ ở chung một mình.

Tử Thành rõ ràng không quen như thế, mím môi, đeo một cái giỏ to hơn cả lưng mình, đi trước mà không quay đầu lại.

Giang Chi giữ sức, không dám đi nhanh như vậy: “Tử Thành, cháu có thể đợi thím một chút không? Thím không theo kịp cháu đâu.”

Tử Thành quay lại nhìn cô, nhận ra khoảng cách giữa hai người thực sự khá xa, suy nghĩ một lát, cậu nhóc dùng lại, đúng chờ Giang Chi một lúc.

“Tử Thành, thím thấy mình không đi nổi nữa, cháu có thể cho thím dựa vào một chút không?”

Sau khi đuổi kịp, Giang Chi đặt tay lên người Tử Thành trước, để tránh việc lát nữa Tử Thành chạy mất hút, cô không có sức lực đi khắp núi để tìm đứa trẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play